Bởi vì các gia tốc của F4 rất có thế lực, thế nên, Hội Học Sinh với sự tề tụ của F4, có thể nói là một tay che trời, đến cả các giáo viên cũng phải tránh xa ba thước.
Phó Thương Hưng, hội trưởng trong truyền thuyết của Hội Học Sinh, lúc này đã tiến vào quân bộ để thực tập rồi. Chỉ còn lại đàn anh năm ba Chu Lan Cẩm là đang đóng quân trong Hội Học Sinh thôi. Tuy rằng hắn là phó hội trưởng, nhưng lúc này cũng coi như là quyền hội trưởng rồi.
Hội Học Sinh có cả một tòa nhà riêng biệt, bên trong không chỉ có quán cà phê, phòng tập thể hình, mà còn có rất nhiều phương tiện giải trí khác nữa.
Mấy tầng trên cùng là khu văn phòng cho thành viên trong Hội Học Sinh sử dụng.
Cô thư ký mới tới bồn chồn bước vào trong văn phòng được trải kín bằng thảm mềm.
Tấm thảm trong văn phòng trông rất sống động và sặc sỡ, lại nhìn cách trang trí bên trong, cũng có thể cảm nhận được sức sống đang tràn ra bốn phía, một phong cách rất “dopamine”. Nhưng bắt mắt nhất trong căn phòng này chính là những con búp bê được bày trên tường, không chỉ ở trên giá sách ven tường mà còn có cả trên sofa, trên bàn, trên ghế, trên thảm, đâu đâu cũng có búp bê.
Khoảnh khắc ấy, thư ký mới tới cứ ngỡ như mình đã lạc bước vào vương quốc búp bê.
Cô ấy ngước mắt lên, nhìn về phía những ô cửa sổ kiểu Pháp trước mặt.
Đằng sau chiếc bàn làm việc màu hồng rất lớn là một chiếc ghế da kiểu dáng dành cho sếp tổng thuần một màu vàng sáng.
Một thiếu niên với mái tóc hồng trong bộ quân phục màu đen đang ngồi đó, nghiêng đầu nhìn về phía cô ấy.
Hắn vuốt ve con gấu teddy nhồi bông trên tay, nở nụ cười rạng rỡ với cô.
Thư ký là Omega, khi nhìn thấy nụ cười của Chu Lan Cẩm, khuôn mặt cô ấy nhất thời đỏ bừng cả lên.
Cô dẫm trên giày cao gót, bước từng bước đi tới, đưa những thứ trong tay đến trước mặt Chu Lan Cẩm.
Trong văn phòng tràn ngập mùi pheromone phát ra từ trên người Chu Lan Cẩm.
Là một Omega phẩm chất thấp, thư ký mới đến của Hội Học Sinh căn bản không thể chống lại được loại pheromone mạnh mẽ như vậy. Cả người cô ấy không khỏi run rẩy, hai chân như nhũn cả ra.
Nhưng Chu Lan Cẩm lại vẫn không thu lại pheromone của mình, chỉ nghiêng đầu nhìn cô thư ký mới cho đến khi cô ấy không chống đỡ được mà quỳ sụp xuống đất. Lúc này, hắn mới chậm rãi mở tập tài liệu ra xem.
Đó là tài liệu về Lục Từ.
Trang đầu tiên là những bức ảnh đời thường của Lục Từ.
Cậu thiếu niên mặc một bộ quân phục màu đen đứng đó, mái tóc đen nhánh, đôi môi đỏ thắm, trông tựa như một gốc hoa nhài trắng nhuộm màu phấn. Vẻ ngoài xinh đẹp là thế, nhưng ánh mắt lại thanh lãnh sắc bén, khiến người ta nhịn không được mà muốn bóp nát cậu.
Đôi mắt của Chu Lan Cẩm sáng lên, hắn ôm con gấu bông trong ngực mà mỉm cười.
Đúng là một cậu bé xinh đẹp.
Hẳn là có thể kéo dài trong một thời gian đấy nhỉ.
Cô thư ký mới đến cứ thế mang theo lưu luyến rời khỏi văn phòng.
Chu Lan Cẩm nhìn xuống cô gái đang mặt đầy si mê mà quỳ phía dưới bàn làm việc, đầu ngón tay hắn mơn trớn cổ cô: "Thật chán."
Đã đến lúc đổi một món đồ chơi mới rồi.
Chiếc điện thoại di động đặt trên bàn lại vang lên.
Chu Lan Cẩm nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
Cố Phỉ Thanh: [Đúng rồi, tôi quên nói với anh, chủ nhân của Lục Từ là Tô Kiều.]
*
Hôm nay là Giáng sinh, từ sáng sớm lúc tỉnh lại, Lục Từ đã cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, cả người không thoải mái rồi.
Cậu đưa tay vuốt trán, cảm thấy hình như hơi nóng, nếu như cậu đoán không lầm thì thời kỳ nhạy cảm của cậu sắp đến rồi.
Ở ký túc xá không an toàn, cậu muốn xin nghỉ, ra ngoài tìm một nơi không có ai để trải qua kỳ nhạy cảm này.
Lục Từ thu dọn đồ đạc đơn giản nhanh gon, vừa mở cửa phòng ký túc xá thì đã đối diện với một con gấu màu hồng đột nhiên cứ thế xuất hiện trước mặt cậu.
Con gấu không lớn, nhưng vì nó xuất hiện đột ngột nên suýt chút nữa là đập luôn vào mặt cậu rồi.
Lục Từ theo bản năng lùi lại một bước, sau đó nhìn rõ người trước mặt.
Hắn cũng cao cỡ cậu, ôm một con gấu màu hồng trong ngực, có một đầu tóc ngắn màu hồng, đang cười tủm tỉm nhìn cậu.
"Chào cậu, xin hỏi cậu có phải là Lục Từ không?"
Trong mắt Lục Từ tràn đầy cảnh giác: "Anh là ai?"
"Tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là phó hội trượng Hội Học Sinh của học viên - Chu Lan Cẩm. Lần đầu tiên gặp mặt, đây là quà của tôi."
Chu Lan Cẩm đưa con gấu hồng trong tay cho Lục Từ.
Lục Từ không nhận: "Thì sao?"
Nụ cười trên mặt Chu Lan Cẩm càng thêm sâu hơn, hắn cười đến cực kỳ đáng yêu, thậm chí còn xuất hiện cả hai lúm đồng tiền nữa: "Lục Từ, cậu đẹp thật đấy."
Vẻ mặt Lục Từ vẫn không thay đổi, nhưng hai bàn tay giấu ở sau cửa đã siết chặt lại rồi.
Trên hành lang của ký túc xá trống rỗng không một bóng người, Lục Từ hơi nghiêng đầu, nhìn thấy có bốn vệ sĩ mặc đồ đen đang đứng sau lưng Chu Lan Cẩm.
"Mặc dù cậu rất xinh đẹp, nhưng vi phạm nội quy của trường chính là vi phạm nội quy của trường. Cậu bé xinh đẹp, cậu phải cùng tôi đi một chuyến đến văn phòng Hội Học Sinh thôi."
“Tôi vi phạm nội quy của trường á?” Lục Từ cố gắng giữ bình tĩnh.
Ôm con búp bê trong tay, Chu Lan Cẩm nhón chân đi tới trước mặt Lục Từ: "Bé đáng yêu à, mùi trên người cưng sắp tràn cả ra ngoài rồi kìa."
*