Chương 28 – Bị bẩn 1
Lục Từ: [Xin lỗi, bị bẩn mất rồi.]
Tô Kiều vừa mới tắm rửa xong, đang lên giường chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin nhắn từ Lục Từ.
Cô nhìn thấy trên áo khoác quân phục của mình có một vết bẩn lớn, như thể bị tạt một thứ đồ uống gì đó lên vậy.
Tô Kiều: [Không sao, cứ cầm về đi, tôi đưa đi giặt là được.]
Lục Từ: [Được.]
Hai người hẹn thời gian gặp mặt xong, Tô Kiều mới thả điện thoại xuống để đi nghỉ.
Ở bên kia, Lục Từ đứng trong phòng ký túc xá của mình, cậu đặt điện thoại di động xuống, nhìn chiếc áo khoác quân phục treo trên giá, đầu ngón tay lướt qua đường thêu bên trong cổ áo, vẻ châm chọc trên mặt càng đậm.
Tên ngu xuẩn Ngụy Vi, cho dù có nhìn thấy chữ thêu cũng không thể nhận ra được chủ nhân của chiếc áo này là ai, thậm chí còn đi bắt vài tên học viên năm nhất có tên viết tắt là TK để thẩm vấn nữa chứ.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng ký túc xá đột nhiên mở ra.
Lục Từ quay đầu lại nhìn.
Lương Thần ôm quần áo trong tay, tránh đi ánh mắt của cậu.
Lục Từ nhìn đi chỗ khác, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu tình gì.
Vài phút sau, Lương Thần cuối cùng cũng không thể kìm lòng được, cậu ta lặng lẽ bước đến bên cạnh Lục Từ: "Nguỵ Vi là người của đàn anh Cố, tôi cũng không có cách nào... Lục Từ, nếu cậu còn muốn tiếp tục ở lại trường, không bằng cậu đi tìm đàn anh Cố để làm hòa đi?"
Lục Từ xoay người ngồi xuống trước bàn, mở sách ra, không mặn không nhạt mà nói: "Hắn kêu cậu đến làm thuyết khách đấy à?"
Sắc mặt của Lương Thần trở nên tái nhợt.
"Không phải sao? Vậy có nghĩa là chính cậu muốn làm thuyết khách giúp hắn. Sao thế, được cho tiền à?” Giọng điệu của Lục Từ trước sau vẫn bình thản như vậy, rốt cuộc Lương Thần cũng không thể nhịn tiếp được: "Tôi cũng vì cậu mà tính toàn thôi, cậu không cám ơn thì thôi đi!"
"Dựa theo tình cảnh hiện tại của cậu, nếu không đi theo đàn anh Cố thì cũng chỉ có thể thôi học!" Lương Thần nói, quay người rời khỏi ký túc xá.
Lục Từ ngồi một mình trước bàn học, thong thả mở cuốn sách giáo khoa trước mặt.
Sai rồi, cậu vẫn còn con đường thứ ba.
Lục Từ đưa mắt nhìn chiếc áo khoác quân phục màu trắng bên cạnh bàn học, sau đó cậu đứng dậy, ôm nó vào vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh có bồn rửa và vòi sen, còn có cả máy giặt và máy sấy riêng biệt nữa.
Lục Từ không dùng máy giặt mà nhúng đồng phục vào nước, rắc bột giặt lên, dùng tay chậm rãi vò vò.
*
Ngày hôm sau, thời tiết sáng sủa, Tô Kiều đứng ở chỗ đã hẹn trước để đợi Lục Từ, nhưng đã đợi mười phút rồi vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu.
Tô Kiều cau mày, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lục Từ.
Tô Kiều: [Cậu có tới không vậy?]
Không có hồi âm, buổi chiều Tô Kiều vẫn còn có tiết, cô cất điện thoại đi, quyết định đi tìm Lục Từ.
Cô bước vào tòa nhà giảng dạy dành cho học viên năm nhất.
Bởi vì danh tiếng của Tô Kiều rất vang dội, nghiễm nhiên đã trở thành một nhân vật được đặt ngang hàng với F4 trong học viện, vì vậy, nơi nào cô đi qua đều vang lên hàng loạt tiếng hô nhỏ.
"Xin chào, Lục Từ ở đâu?"
"Lục, Lục Từ?" Trên mặt cô gái bị Tô Kiều chặn lại lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng khi cô ấy nghe nói Tô Kiều đang tìm Lục Từ thì vẻ mặt cô ấy nhanh chóng thay đổi, sắc mặt không tốt mà giơ tay chỉ về một hướng: “Cậu ấy đang ở nhà ăn."
“Cám ơn.” Tô Kiều gật gật đầu rồi đi về phía nhà ăn, không để ý đến âm thanh bàn tán phía sau.
Bây giờ chính là khoảng thời gian nhà ăn náo nhiệt nhất.
Bở vì Học viện Hoàng gia quản lý rất nghiêm khắc, thế nên nhà ăn của một cấp học cũng theo đó mà được tách ra. Học viên năm hai như Tô Kiều thường không đến nhà ăn của học viên năm nhất.
Ngay khi vừa xuất hiện, Tô Kiều đã thu hoạch được sự chú ý cực cao rồi.
Trong nhà ăn ồn ào náo nhiệt, cô chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lục Từ đang bị chặn ở góc.
Cậu thiếu niên ngồi trước bàn ăn, đồ ăn trước mặt cậu đã bị đủ loại thức ăn thừa đổ lên trên, chất thành một khay đầy ắp.
Ngụy Vi một tay bóp cổ cậu, dùng sức mà ấn mặt cậu vào khay đồ ăn.
"Ăn đi, mày không ăn nổi cơm thì tao mời mày ăn một bữa, như thế này đã đủ yêu thương bạn học chưa nào?"
Trên mặt Lục Từ dính đầy nước sốt đồ ăn thừa cậu nhắm mắt lại, không hề phản kháng.
Ngụy Vi cúi người, trên mặt lộ ra nụ cười hung ác: "Đừng tưởng mày có được cái mặt này thì có thể dễ dàng câu được với đàn anh Cố, anh ấy căn bản là chướng mắt một đứa như mày."
Tuy Lục Từ đang thế yếu, nhưng thái độ của cậu vẫn bình thản như cũ, lãnh đạm nói: "Tôi không bán thân."
Ngụy Vi bị chọc giận!
Hắn và đàn anh Cố là tình yêu thuần khiết! Bán thân cái mẹ gì, đây là đang sỉ nhục đàn anh Cố hay là đang sỉ nhục cậu ta hả!
“Mẹ kiếp!” Ngụy Vi giơ tay lên, định cho Lục Từ một bạt tai.
"Các cậu đang làm gì thế?"
Tô Kiều xuất hiện ở bên cạnh Lục Từ, cô đưa tay lên bắt lấy tay Ngụy Vi.
Trong nhà ăn náo nhiệt này có rất nhiều người, nhưng lại không có ai dám đưa tay ra giúp đỡ Lục Từ, ngay cả các giáo viên năm nhất cũng chọn nhắm mắt làm ngơ, chỉ vì Ngụy Vi là người của Cố Phỉ Thanh, mà đằng sau Cố Phỉ Thanh là nhà họ Cố.
Tô Kiều cuối cùng cũng đã xác định, cô thật sự không có cách nào trở thành người ngoài cuộc được.