Lục Từ lao ra túm lấy, khi Tô Kiều định thần lại, thì phát hiện ra nửa người của Lục Từ đang treo lơ lửng phía trên cô rồi. Lúc này, trên cánh tay cậu quấn quanh một đám dây leo, bắt được cô.
Nếu rơi vào trong khe núi kia, mặc dù không đến mức bỏ mạng nhưng chắc chắn là sẽ phải nằm viện chừng một tháng rồi.
“Lên.” Lục Từ khó khăn nói thành tiếng.
Cậu dùng sức kéo mạnh, Tô Kiều thuận thế mà túm lấy mắt cá chân của cậu, sau đó dùng cơ thể cậu làm thang để leo lên.
Sau khi leo lên, Tô Kiều nhanh chóng kéo Lục Từ lên, sau đó quay đầu kiểm tra tình hình.
Cả Tô Duật Bạch và Lương Thần đều đã bị mang đi, trên mặt cỏ đều bị bao phủ bởi đạn màu đủ mọi màu sắc.
*
Sau một ngày lăn lộn, màn đêm cuối cùng cũng buông xuống.
Tô Kiều và Lục Từ tiếp tục nghỉ ngơi trên cây.
Cô nhắm mắt lại, có thể cảm nhận được tiếng hít thở ngày càng nặng nề của cậu thiếu niên bên cạnh.
Cơn đau trên cánh tay càng lúc càng dữ dội, Lục Từ động đậy đầu ngón tay, thậm chí cả kinh mạch cũng đều co rút lại.
Có thể là bả vai bị gãy rồi.
Lục Từ nghĩ vậy, đưa tay ấn lên chỗ đau nhất.
“Hừm.” Cậu kêu lên một tiếng, đánh thức Tô Kiều bên cạnh.
"Sao vậy? Cậu bị thương à?"
“Không sao.” Lục Từ nghiêng đầu, nghiêng người giấu cánh tay đi của mình đi.
Cũng may là chị bị thương cơ bắp.
“Bị thương cũng đừng cố quá, chỉ là huấn luyện thực địa thôi mà.” Tô Kiều nhíu mày.
"Lần nào làm không được thì lần nào cũng thất bại, làm không được thì sẽ mắc chết ở chỗ này."
Giọng cậu thiếu niên khàn khàn, lại lộ ra có một tia tàn nhẫn.
Thiết lập tính cách của Lục Từ chính là như vậy.
Quật cường, bướng bỉnh, không bao giờ thừa nhận thất bại.
Nhưng nếu không phải là bằng vào sự cố chấp không thừa nhập thất bại này, cậu đã sớm đã bị đám F4 kéo vào địa ngục rồi. Không chỉ là thân thể, mà cả linh hồn cũng sa đọa và trầm luân bên trong địa ngục đấy luôn.
Sự đả kích của F4 đối với Lục Từ không chỉ giới hạn ở thể xác mà còn cả ở tinh thần của cậu.
Bọn họ muốn Lục Từ toàn tâm toàn ý thần phục, dùng thuốc, dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ lừa bịp, dùng những bẫy rập hay thủ đoạn mờ ám đắng sau, hay dùng cả mánh khóe để đánh động làm nhân từ trắc ẩn, cố tạo ra những kỹ niệm ngọt ngào bằng viên đạn bọc đường, nhưng vẫn không thể chinh phục được cậu. Phải có một tâm lý và sức sống mạnh mẽ đến nhường nào cơ chứ.
Lúc đầu, Tô Kiều chỉ đọc tiểu thuyết, cô cũng sẽ chẳng sinh ra bao nhiêu đồng cảm với các nhân vật bên trong đó.
Nhưng hiện tại, người này còn đang sống sờ sờ ở ngay trước mặt cô. Mà bọn họ lại còn vừa cùng nhau trải qua một tình huống sinh tử nữa chứ.
Rốt cuộc, đối với Tô Kiều mà nói, rơi vào một cái khe núi sâu như vậy cũng đáng sợ lắm đó!
Dưới ánh trăng, cậu thiếu niên thấy người bên cạnh dường như đã ngủ say, mới lặng lẽ vén tay áo lên, xem xét vết thương của mình.
Lục Từ không thích thể hiện sự yếu ớt của mình với người khác.
Bởi vì điều đó có nghĩa là nguy hiểm.
Thế nên, Lục Từ cũng là một người tuyệt đối sẽ không giao phía sau lưng mình cho người khác.
Vừa rồi, khi đối đầu với Tô Duật Bạch, chính Tô Kiều đã chọn lao ra, và cô cũng không ép Lục Từ đi làm mồi nhử.
Bởi vì cô biết, nếu dùng Lục Từ làm mồi nhử, vậy thì kế hoạch này nhất định sẽ thất bại vì sự đa nghi của cậu thiếu niên này mất.
*
Tô Kiều nhớ lại những gì Lục Từ đã nói lần trước, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.
Đúng vậy, đây chính là điểm thu hút của nhân vật chính thụ.
Nếu như cậu sớm khuất phục, đám F4 cặn bã sẽ không có hứng thú với cậu như vậy đâu nhỉ?
Tô Kiều trộm mở một mắt, nhìn cánh tay của Lục Từ.
Mặt trên đều là chằng chịt đan xen đủ loại dấu vết do dây leo siết ra.
Bởi vì trời sinh Lục Từ có làn da trắng lạnh, cho nên những vết thương kia càng thêm rõ ràng, những vết đỏ mang theo vẻ đẹp lăng ngược, đan xen quấn quanh, giống như một con rắn màu đỏ rực rỡ đang quấn quanh cánh tay của Lục Từ vậy.
Đêm đó, Tô Kiều có một giấc mơ.
Cô mơ thấy một món đồ sứ tinh xảo và đẹp đẽ được đặt trong một chiếc lồng bằng vàng, có một con rắn toàn thân mang màu đỏ tươi đang quấn quanh món đồ sứ đó.
Khung cảnh vừa quỷ dị lại kinh diễm.
Bị nhốt trong lồng giam, bị rắn độc quấn quanh thân thể - Là Lục Từ.
Đây là một đoạn văn được mô tả trong tiểu thuyết.
Vô cùng mê loạn và biến thái, đó là một trong những thủ đoạn mà đám F4 dùng để khiến cho Lục Từ thần phục chúng.
Khi răng nanh của rắn độc đâm vào da thịt cũng là lúc cơ thể cảm thấy đau đớn tột cùng, lục phũ ngũ tạng giống như bị một bàn tay nắm chặt, đến cả hô hấp, máu cũng sẽ rơi vào tình trạng đình trệ đến nghẹt thở.
Khi Lục Từ không thể cầm cự được nữa, F4 sẽ tiêm huyết thanh cho cậu, để kéo Lục Từ trở lại từ bờ vực của cái chết.
Cứ thế lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, cho đến khi cơ thể của cậu thiếu niên bị tra tấn đến tàn tạ thê thảm.
Thời gian sẽ hòa tan hết thảy, kể cả hy vọng.
Cậu thiếu niên nằm sấp trong chiếc lồng vàng, ánh mắt tan rã, thần trí cũng không còn tỉnh táo.
Nhưng nếu nhìn vào trong đó, lại có thể thấy trong sâu thẳm đôi mắt của cậu, là thứ ánh sáng thà chết chứ không chịu khuất phục tản ra từ tận linh hồn.
Cứ thế liên tục tra tấn, lại luôn kiên cường không khuất phục.
Tô Kiều từ trong mộng tỉnh lại, trên trán đã vã đầy mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn sang bên cạnh, Lục Từ đã không còn ở đó nữa rồi.