Chương 7: Chương 7

Đã hơn một tháng trôi qua kể từ lần cuối cô ăn thịt.

Đơn giản sửa sang lại một chút, Vệ Hỉ Nhạc đi vào phòng bếp, bọn họ cũng đi theo.

Lâm Hoa Khôn hỗ trợ canh lửa, Lâm Thanh Thạch thì làm phụ bếp, Lâm Hoa Hoán ôm em gái đáng yêu không muốn buông tay, nói cho hoa mỹ thì là giao lưu tình cảm.

Bữa cơm hôm nay đặc biệt phong phú, thịt khô nấu với cơm trắng hạt lớn, đậu que xào, canh trứng gà nấu với lá cẩu kỷ, thêm một món thịt đóng hộp.

Lâm Hoa Khôn ăn đến mức không ngẩng đầu lên.

Thức ăn này bình thường không thể ăn được, hôm nay có hai món thịt! Cộng với trứng gà, đó chính là ba món mặn!

Hiểu Hiểu cũng vậy, vô cùng thỏa mãn, thịt trong hộp thịt này vừa dày vừa dai, thơm ngào ngạt! Ah, thật thỏa mãn!

Tất cả mọi người đều không nói gì, nhanh chóng ăn xong đồ ăn, sau khi ăn xong, Vệ Hỉ Nhạc mở cửa sổ ra, phun một ít nước bạc hà tự chế, làm vậy để xua đi mùi thịt trong phòng.

Vừa rồi mẹ chồng bà là Phương Phán Xuân nói, sau bữa tối sẽ tới đây nói chuyện, giữ lại hương vị của thịt, nếu bà ấy mà ngửi được thì phiền phức lắm.

Ngồi trong chốc lát, Vệ Hỉ Nhạc liền tắm rửa cho con gái, Hiểu Hiểu tắm rửa xong, sau đó chính là Lâm Hoa Hoán. Đợi Lâm Hoa Hoán tắm rửa xong đi ra, bọn họ cũng tới nơi.

Lâm Đại Hải và Phương Phán Xuân dẫn đầu, theo sau là thím Tào Phi Yến, đi theo bên cạnh Tào Phi Yến là con trai lớn Lâm Hướng Quân và con trai út Lâm Vọng Quân, con gái Lâm Tú Hồng một mình đi ở phía sau.

Lâm Thanh Thạch thắp đèn dầu hỏa lên, chuyển hết ghế đẩu ra ngoài, đặt ở bãi đất trống trước nhà.

Vừa làm xong, cả nhà bác cũng tới đây.

Nhà bác cả sinh con tương đối sớm, con gái đều gả ra ngoài, hai đứa con trai đã lập gia đình sinh con, người anh họ lớn kia sinh ba đứa, anh nhỏ sinh hai đứa, đứa nhỏ nhất là của bọn họ, một đứa sinh cùng năm với Hiểu Hiểu, một đứa nhỏ hơn cô một tuổi.

Cả nhà bọn họ cùng tới, số lượng lập tức nhiều lên, tổng cộng có tới mười một người.

Hơn nữa có năm đứa nhỏ, bọn họ vừa đến, lập tức liền náo nhiệt, ghế căn bản không đủ ngồi, đành phải ngồi dưới mái hiên, hoặc ngồi trên mặt đất.

Người có ghế ngồi đều là trưởng bối, tiểu bối hoặc là đứng, hoặc là ngồi đại ở dưới sàn.

Lâm Hoa Khôn nhanh chóng tắm rửa một cái rồi đi ra, vừa tới đã nhìn thấy nhiều người như vậy, nhếch miệng, ngoan ngoãn đi tới đứng bên cạnh em gái, nghe mọi người nói chuyện.

Lâm Đại Hải đang hỏi Lâm Hoa Hoán: “Con trở về rồi có sắp xếp gì không? Phải thăm hỏi những người thân trong gia đình, người trong thôn cũng phải như vậy.”

Tình cảm cần phải duy trì, hắn đã bốn năm không trở về, hiện tại trở về, phải tới thăm hỏi những người có bối phận kia một chút mới được.

Lâm Hoa Hoán: “Con biết rồi, con dự định ngày mai sẽ đến nhà ông ngoại, ngày mốt đến nhà ông nội hai, nhà bà cô…”

Bác cả Lâm Thanh Sơn không nói gì, ông chỉ dựa vào ánh đèn dầu hỏa không quá sáng mà đánh giá đứa cháu trai này từ trên xuống dưới, ông vẫn luôn ăn nói vụng về, thấy hắn trở về dù rất cao hứng, ngoài miệng lại không nói nên lời, chỉ có lúc vừa đến nói: “Đã trở về, trở về thì tốt, trở về thì tốt rồi.” Cứ luôn miệng nói mấy chữ này, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Vương Nguyệt Quế nhìn không quen dáng vẻ này của ông, bà biết ông ăn nói vụng về, trước khi tới bà đã giúp ông suy nghĩ nên nói như thế nào, kết quả đến trước mặt lại nói không nên lời, vẫn là phải để bà lên sân khấu, bà cũng đã quen với chuyện này rồi, nhiệt tình cười với Lâm Hoa Hoán, tiếp nhận đề tài: “Thăm người thân là phải đi, thằng tư lần này trở về có thể ở được bao lâu? Bốn năm mới có thể trở về, chắc chắn thời gian có thể ở lại tương đối dài đi, trước tiên không cần gấp gáp, cứ nghỉ ngơi đã, trên đường vội vàng bôn ba trở về, khẳng định cũng mệt mỏi rồi.”

“Thằng tư, bây giờ con giữ chức vị gì thế? Có được thăng chức không?”

“Thằng tư, con hiện tại làm lính ở nơi nào vậy…”

Liên tiếp những vấn đề giống như đạn pháo bắn ra, bà vừa mở miệng, người khác dễ dàng xen vào. Đối với một số người hỏi thăm bình thường, Lâm Hoa Hoán chọn đáp lại một chút, còn những đề tài mẫn cảm thì tránh không nói.

Anh lựa ra một ít chuyện linh tinh kể lại cho bọn họ, ví dụ như trong lúc huấn luyện nhàn rỗi ở trên núi thiết lập cạm bẫy, kết quả có chiến hữu không cẩn thận trúng chiêu, trở về tĩnh dưỡng hơn nửa tháng, còn có một lần lợn rừng trên núi xuống núi, đến chỗ bọn họ, kết quả nhà ăn thêm cơm, mọi người ăn no một bữa...