Chương 27: Chương 27

Cho dù ở bên ngoài có nhà riêng, có gia đình nhỏ của chính mình, thì nơi này mãi mãi là nơi che mưa chắn gió cho họ.

Dựa theo tập tục ở nơi này, kết hôn chính là chia nhà, không cần biết bên nhau có quen không, sống với ai, nơi này cứ như không phải cùng con trai lớn, thì cũng là cùng con trai nhỏ.

Bởi vì Lâm Hoa Kiện đang tham gia quân ngũ, rất lâu rồi không về nhà, con trai nhỏ Lâm Hoa Khôn vẫn còn bé, trước mắt vấn đề là phán đoán tình huống.

Dù sao hai người họ vẫn còn trẻ, vấn đề này cũng không vội vàng.

Vân Vi là một người cần mẫn, nhà chị ấy cũng ở nông thôn, tuy rằng cách sống của phương bắc và phương nam không giống nhau, nhưng chuyện bếp núc cũng chỉ có vài việc đó, chị làm rất nhanh nhẹn, khó lắm mới về được một lần, phải biểu hiện thật tốt.

Không cần người khác nói, hễ cô ấy nhìn thấy cái gì là làm, thậm chí chủ động đi tìm việc làm.

Bọn họ trở về, còn mang theo một ít đồ ăn cùng phiếu định giá, tỉnh thành cung ứng cho địa phương họ không phải ít, nhưng rất nhiều đồ ở đây không có.

Lúc về còn cho thêm đồ vào trong kho lương thực, bởi vì con trai thứ tư về, Vệ Hỉ Nhạc so với ngày thường càng dùng nhiều nguyên liệu hơn, bây giờ không khác gì nhìn thấy đáy luôn rồi, bà đang định đi mua thêm thì bọn họ mang về tới, như vậy trong một khoảng thời gian ngắn không cần phải đi mua sắm thêm.

Trước đây cô không như vậy, thoạt nhìn còn rất ra dáng người lớn, chắc là không một ai có thể tưởng tượng một bé gái hai tay hai chân ngắn ngủn mũm mĩm trông vô cùng đáng yêu, nhưng lại hay xụ mặt xuống, ra vẻ nghiêm túc, dùng cái giọng non nớt thở ra hơi sữa cất tiếng hỏi: “Công việc có bận rộn quá không? Có phát sinh ra chuyện gì bất thường hay không?”

“Anh có mệt không? Các anh có được sắp xếp ở chung với nhau không?”

“Các anh có hay phải tăng ca hoặc là nhận thêm nhiệm vụ gì không?”

“Khi làm việc thì nên thận trọng từ lời nói đến hành động……”

Trời ơi, thật sự là quá thu hút ánh mắt mọi người.

Không chỉ hai anh em Lâm Hoa Dương và Lâm Hoa Trạch, ngay cả Vân Vi, khi nhìn thấy Hiểu Hiểu như thế, thì tình thương của người mẹ cũng dâng lên ngập tràn, chỉ hận không thể lập tức sinh ra một bé gái nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, cô đảm bảo, nhất định sẽ yêu thương con bé thật nhiều!

Nếu em gái hỏi, Lâm Hoa Dương và Lâm Hoa Trạch cũng trả lời cô đầy đủ. Nhưng mà từ đầu tới cuối đều chỉ nói về chuyện tốt, không hề nhắc đến những chuyện xấu.

Thật ra mà nói thì cũng có một số vấn đề không được tốt, nhưng quan sát biểu hiện trên mặt bọn họ thì cũng đủ để nhìn ra được, trước mắt, hoàn cảnh công việc của hai người họ chắc là sẽ không có biến đổi gì quá lớn, chuyện này cũng không khác biệt lắm so với suy nghĩ của Hiểu Hiểu.

Đây chẳng qua chỉ là một khu vực, cả Hoa Quốc này rộng lớn như vậy.

Không thể có chuyện ở nơi nào cũng giống y hệt nhau được.

Ví dụ như cái công xã này của bọn họ, ở trong sách viết là sẽ không phải chịu quá nhiều ảnh hưởng từ chuyện này.

Nếu nói đến xuất thân, nhà bọn họ không cần phải lo lắng. Tuy cũng có chút phát triển, nhưng mấy đời nhà bọn họ đều là bần nông, Lâm Thanh Thạch và Lâm Hoa Hoán tham gia cách mạng, là công dân kiểu mẫu, cho nên chỉ cần thận trọng từ lời nói đến hành động, chú ý đến ăn, mặc, sinh sống, đi lại của bản thân, bảo vệ an toàn cho chính mình là sẽ không có vấn đề gì.

Lâm Hoa Dương và Lâm Hoa Trạch đều không thể lười biếng quá lâu, bọn họ muốn đi làm, Hiểu Hiểu nhân cơ hội này, hỏi được không ít chuyện, nhưng rất nhiều chuyện vẫn chỉ giống như sương mù xem hoa.

Cô đã nghĩ kỹ rồi, hiện tại trong thôn không cho người dân ra ngoài, bởi vì sắp tới sẽ phải thu hoạch vụ thu, chờ thu hoạch xong xuôi, cô sẽ nói với ba mẹ, cùng đi lên thành phố thăm các anh, đến lúc đó cô có thể tận mắt quan sát tình hình trên thành phố.