Chương 20: Chương 20

Đôi chân nhỏ của Hiểu Hiểu bước từng bước nhỏ, đi tới phía sau nhà, thời điểm này có lẽ người lớn vẫn đang làm việc trên mặt đất. Hiểu Hiểu bỗng nghe thấy một vài động tĩnh, liền đi tới chỗ phát ra âm thanh, phát hiện hoá ra không phải là người lớn, mà là một đứa trẻ con.

Cũng không có gì quá khác biệt so với cô, một đôi tay nhỏ đang giúp đỡ người lớn rửa sạch mấy cục đá, sau đó đem chúng xếp thành một tiểu đội, đứa trẻ nhặt rất nghiêm túc, những cục đá lớn đều được chọn ra.

“Bé gái” mặc một chiếc áo màu xám, quần màu đen, dưới chân mang một đôi giày vải chắp vá, cái đầu nấm thì giống y hệt như Hiểu Hiểu.

Quần áo trên người bụi bặm xám xịt, nhưng khi “bé gái” ngẩng đầu lên, Hiểu Hiểu vô cùng kinh diễm.

“Bé gái” này còn trắng hơn cả cô, hai má phúng phính, nhìn vào khiến người khác cảm thấy thật ngứa tay, muốn nhẹ nhàng xoa bóp đôi má ấy, để có thể cảm thụ một chút về gương mặt này.

Bây giờ cô đã hiểu vì sao có nhiều người lại thích nắn bóp hai má mình như vậy.

Ngay lúc này cô cũng muốn được làm chuyện giống như thế, một bé gái đáng yêu như vậy, Hiểu Hiểu lập tức thấy rung động, cho nên cũng có chút tâm tư “nho nhỏ”.

Hiểu Hiểu ngó trái ngó phải, ven đường có mấy bông hoa cúc vàng, cô ngắt một đóa xinh đẹp nhất, chắp hai tay sau lưng để giấu đi bông hoa, sau đó chậm rãi đi tới.

Hôm nay Hiểu Hiểu sang bà ngoại, Vệ Hỉ Nhạc cố tình mặc cho cô bộ váy đỏ mà Lâm Hoa Hoán đã mua, màu đỏ tươi tắn lại càng tôn thêm nước da trắng nõn của cô, thân hình có hơi mũm mĩm, bắp tay nẫn nần lộ ra giống như một củ sắn, thu hút ánh mắt mọi người, cũng hấp dẫn cả ánh mắt của đối phương.

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, đối phương nhạy bén ngẩng đầu, nhìn thấy Hiểu Hiểu, lập tức ngây người một chút, khoé môi khẽ nhấp, không biết nói gì, động tác nhặt đá cũng dừng lại, như đang cảnh giác.

Ở kiếp trước, Hiểu Hiểu biết rất rõ đây là một trạng thái cảnh giác, nếu cô thực hiện một động tác gây nguy hiểm nào đó, đối phương sẽ kịp thời phản kháng, ví dụ như ném cục đá kia về phía cô.

Nhưng tại sao bé gái này lại cảnh giác với cô như vậy?

Hiểu Hiểu hơi nghiêng đầu, cố gắng dùng giọng điệu thục nữ nhất của mình để chào hỏi: “Xin chào, tớ là Hiểu Hiểu, trước giờ chưa từng gặp cậu, hôm này là lần đầu tiên gặp mặt.”

Đối phương hơi ngẩn người, vẫn nhấp miệng không nói lời nào, trầm mặc nhìn cô.

Dường như đang chờ xem cô còn muốn nói gì nữa.

Hiểu Hiểu thấy hơi buồn bực, cũng có chút suy đoán, chẳng lẽ trước đây cô bé này đã từng gặp phải người xấu, cho nên người lớn trong nhà mới dặn dò cô không được nói chuyện với người lạ?

Nghĩ đến đây, Hiểu Hiểu liền chỉ về ngôi nhà của ông ngoại ở phía trước: “Đó là của nhà ông ngoại tớ, những lần trước tới đây tớ đều không nhìn thấy cậu, cả nhà cậu mới chuyển đến đây sao? Các cậu đã chuyển đến bao lâu rồi? Tớ có thể làm bạn với cậu không, đây là hoa tớ vừa nhìn thấy ở ven đường, thấy nó đẹp nên ngắt về, tặng cho cậu nè.”

Đa số con gái ở tuổi này đều thích hoa.

Tặng hoa là việc làm chuẩn xác nhất.

Nãy giờ cô nói nhiều như vậy, nhưng đối phương vẫn không nói câu gì, nhìn thấy bông hoa trong tay cô, đôi mắt mở lớn, vô cùng nghiêm túc nhìn Hiểu Hiểu, xác định không nhìn thấy ác ý và sự bài xích ở trong mắt cô, cũng không cảm thấy có gì không đúng…… Thật sự muốn chủ động muốn làm quen với mình sao?

Ôn Kim Nghiêu vươn tay, ngừng ở giữa không trung, Hiểu Hiểu lại tặng đối phương một cái mỉm cười ngọt ngào, lúc này cậu mới nhẹ nhàng cầm lấy.

Hiểu Hiểu lại cười, cô gái nhỏ nhận hoa của mình rồi!

Cô gái nhỏ xinh đẹp này đã đồng ý làm bạn cùng mình rồi sao.

Hiểu Hiểu cũng cúi người ngồi xổm xuống: “Tớ giúp cậu nhặt đá nhé.”

Kết quả, đối phương nghe cô nói vậy, lại di chuyển khắp nơi, như là đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Cậu đang tìm gì thế?”