Chương 16: Chương 16

Bởi vì tay và chân của cô còn nhỏ, trồng lúa quá khó khăn, hơn nữa hạt giống lúa rất quý giá, người lớn đều nhìn chằm chằm gắt gao, cô chỉ có thể trong lúc nhặt lúa len lén “nhập khẩu trái phép” một ít vào không gian mà thôi.

Năm nay trôi qua, cô lại lớn thêm một tuổi, chỉ cần diện tích không quá lớn, một đứa bé như cô cũng có thể ứng phó được, đến lúc đó...

Nghĩ đến cảnh tượng bội thu trong đầu, Hiểu Hiểu cười ra tiếng.

Dáng vẻ mặc quân phục của Lâm Hoa Hoán khiến không ít người chú ý, bọn họ trên tay bận rộn, ngoài miệng cũng không ngừng, truyền lời với nhau: “Chàng trai trẻ ở đằng trước có chút quen mắt nhỉ, mấy người có biết đó là ai không?”

“Ngày hôm qua ông không nghe nói à, thằng tư nhà đại đội trưởng đã trở lại, hắn đi lính bốn năm rồi.”

“Là hắn à, trách không được tôi nói có chút quen mắt, lúc nãy không nghĩ tới.”

“Con cái của nhà đại đội trưởng thật có tiền đồ.”

“Còn không phải sao! Người lớn trong nhà hắn cũng là quân nhân, thằng hai với thằng ba cũng là cán bộ, đều được lĩnh lương của nhà nước.”

“Nếu ai được gả đến nhà bọn họ, chính là đi hưởng phúc ba đời.”

“Ai nói không phải đâu? Tôi nhớ con gái của ông cũng trạc tuổi hắn phải không?”

Có người tim đập thình thịch, thế mà ngoài miệng vẫn nói: “Ai biết người ta rốt cuộc có đối tượng hay không…”

Bọn họ đi dạo một vòng, không tìm được Lâm Thanh Thạch, không biết ông ở đâu.

Không nhìn thấy Lâm Thanh Thạch, ngược lại thấy được thím nhỏ Tào Phi Yến và bác dâu cả Vương Nguyệt Quế.

Tào Phi Yến không cần xuống ruộng, bởi vì chú nhỏ hy sinh, cho nên mọi người đều cố ý an bài cho bà ta một chức vị quản lý nhà kho ở trong đại đội, không cần phơi gió phơi nắng, chỉ cần ghi chép nông cụ ra vào là được, đây cũng được xem là một công việc béo bở thỏa đáng.

Nhìn thấy hình như là các bà đang nổi lên tranh chấp gì đó, Lâm Hoa Hoán cảm thấy tốt hơn hết là mình không nên xen vào, vì thế chân dài của hắn quẹo một cái, rẽ đến một phương hướng khác.

Hiểu Hiểu âm thầm cười trộm, cô cũng nhìn thấy, xem ra anh tư cũng giống như trong suy nghĩ của cô.

Đối với những chuyện tầm phào này, dù sao có thể mặc kệ thì cứ mặc kệ, có thể xem nhẹ thì cứ xem nhẹ.

Dạo qua một vòng trở về, Lâm Hoa Hoán rốt cục cũng nỡ buông em gái mềm mại thơm tho của mình xuống: “Anh phải chuẩn bị nấu cơm trưa, em có thể chơi một mình được không?”

Hiểu Hiểu đi theo vào phòng bếp: “Em có thể hỗ trợ canh lửa.”

Lâm Hoa Hoán mở lu gạo ra nhìn thử.

Bên trong lu chứa rất ít gạo, phần lớn đều là dùng túi đựng các loại đậu.

Hắn nhìn thấy vậy thì lông mày nhíu lại, lẩm bẩm: “Trong nhà chỉ còn lại một ít gạo như vậy sao? ”

Hiểu Hiểu lắc đầu: “Không phải, còn nữa, nhưng mà mẹ đã đem khóa lại. ”

Tình huống nhà bọn họ rất tốt, có một vài người sống gian nan, sẽ tới cửa mượn lương thực, nếu đem lương thực dự trữ đều bày ra trên mặt, từ chối nói không có, đó không phải là trần trụi đánh vào mặt bọn họ sao?

Lâm Hoa Hoán lập tức hiểu rõ, không bao lâu bọn họ nghe được tiếng còi, đây là dấu hiệu của giờ nghỉ buổi trưa, còi thổi được một lúc, Lâm Thanh Thạch liền trở về.

Ông vừa vào nhà đã uống hai ly nước, Vệ Hỉ Nhạc và Lâm Hoa Khôn cũng từ trường tiểu học xã trở về.

Nhìn vẻ mặt của cha mẹ bởi vì anh tư trở về mà vô cùng rạng rỡ, Hiểu Hiểu nắm chặt nắm đấm nhỏ, cô sẽ không để cho những chuyện kia phát sinh, thật vất vả mới có người nhà thật lòng yêu cô.

Cô sẽ cùng nhau chung tay bảo hộ cái nhà này.

Hiện nay, học tiểu học chỉ cần học nửa ngày là được, cho nên Vệ Hỉ Nhạc có đủ thời gian chuẩn bị cho buổi tối.

Loại thời điểm mời cả một đại gia đình này, chính là thời điểm khảo nghiệm tay nghề của người vợ, có thể chuẩn bị một bàn thức ăn chỉnh tề vừa đẹp vừa ngon, sẽ được mọi người tán thưởng bằng cách giơ ngón tay cái lên.