“Cạc cạc cạc ——” Con ngỗng Đại Bạch kêu to từng hồi, giống như nó nghe hiểu lời cô nói, giờ lại ra sức đáp trả.
Bất tri bất giác, mặt trời lên cao, có người đang gọi cô: “Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu, em ở nhà không?”
Là giọng của Lâm Tú Hồng.
Dưới tình huống bình thường, bởi vì tuổi của cô không lớn, luôn luôn nhu thuận, Vệ Hỉ Nhạc sẽ dẫn cô đi học.
Lúc bà ở trên bục giảng lên lớp, cô sẽ ở trên vị trí của bà trong phòng làm việc mà đọc sách, trông cũng rất ra dáng thành thục.
Trên đó có hình minh họa, đặt một quyển trước mặt cô, cô có thể thành thành thật thật ngồi đọc đến lúc tan học, khiến đồng nghiệp của Vệ Hỉ Nhạc đều khen không ngừng, đứa nhỏ này quá nhu thuận hiểu chuyện, dáng vẻ lại đáng yêu như vậy, sao có thể không thương cô nhiều được đây?
Hôm nay bà phải đến công xã mua thịt từ rất sớm, vì vậy để cô ở nhà một mình vào buổi sáng, lo lắng rằng con gái nhà bọn họ quá đáng yêu, nhiều lần dặn dò cô không được đi ra ngoài.
Hiểu Hiểu thịch thịch thịch chạy tới, mở cửa cho cô bé.
Lâm Tú Hồng thở hổn hển một chút, năm nay cô bé mới bảy tuổi, không đi học, tuổi này của cô bé lại không đủ để xuống ruộng kiếm công điểm, ở nhà hỗ trợ làm việc nhà, dù tuổi còn nhỏ nhưng hơn phân nửa công việc trong nhà đều do cô bé làm.
Lúc này, mẹ của cô bé và hai anh trai đều xuống ruộng, ông bà nội tuy lớn tuổi, nhưng thân thể bọn họ luôn tốt, cũng có thể làm một ít công việc thoải mái, kiếm được một chút công điểm, trong nhà cũng chỉ còn một mình cô bé.
Sau khi hoàn thành công việc, cô bé chạy đến tìm em gái mình để chơi cùng.
Thời gian Lâm Tú Hồng tới tìm Hiểu Hiểu chơi đùa cũng không nhiều, tuổi tác của bọn họ có hơi chênh lệch một chút, một người bảy tuổi, một người ba tuổi, Lâm Tú Hồng còn thường xuyên phải làm việc nhà.
“Chị Tú Hồng, chị đến rồi à.”
“Ừm, Hiểu Hiểu, em đang chơi trò gì vậy?”
Hiểu Hiểu nhìn thoáng qua rau dại chất đống ở một bên, hắng giọng, tuy rằng cô hắng giọng nhưng giọng nói vẫn non nớt ngọt ngào, chỉ có thể làm cho người ta cảm thấy cô đáng yêu.
“Em đang cho gà ăn.”
“Hiểu Hiểu giỏi quá, chúng ta cùng nhau chơi đan dây được không?”
Dây hoa chính là một sợi dây thừng có đầu và đuôi nối liền với nhau, tạo thành một vòng tròn, sau đó thao tác các ngón tay không ngừng để tạo thành những hình khác nhau, cậu một cái tôi một cái, trò chơi rất đơn giản, lại làm cho rất nhiều người chơi vui vẻ không biết mệt.
Hiểu Hiểu lắc đầu: “Em còn chưa đút bọn nó xong, chờ một chút.”
Có Lâm Tú Hồng đến, cô một mình ngồi nghĩ về cốt truyện là không thể, chỉ có thể chơi với cô bé.
“Được, để chị giúp em, như vậy sẽ nhanh hơn một chút.”
Có cô bé giúp đỡ, cả hai cùng nhau đút những cọng rau dại còn lại, đi vào tổ của chúng kiểm tra một chút, xem hôm nay chúng có đẻ trứng không? Xác nhận không, liền lấy sợi dây thừng ra.
Hiểu Hiểu không muốn thừa nhận, sau khi thân thể của cô thu nhỏ lại, rất nhiều lúc hành vi và tư duy của cô cũng bị thân thể ảnh hưởng.
Nếu như cô là người lớn, đối với loại hoạt động này căn bản không có hứng thú. Nhưng hiện tại Lâm Tú Hồng mời cô chơi, cô sẽ cảm thấy chơi đùa cũng được, nếu có thể làm ra trò chơi mới thì càng tốt, hoàn toàn là tâm tính bất đồng.
Đối với điểm này, cô ý thức được, cũng không muốn cố ý thay đổi, đợi đến khi cô lớn lên, những thứ này sẽ biến mất đi.
“Hiểu Hiểu, hôm qua em ăn bao nhiêu viên kẹo thế?”
“Hiểu Hiểu, tối hôm qua em đi ngủ sớm không?”
“Hiểu Hiểu, sáng hôm nay nhà em ăn gì?”
.......
Hiểu Hiểu: “...”
Chúng ta tập trung chơi đùa cho tốt không được sao?
Không bao lâu sau, Lâm Hoa Hoán cầm một cái giỏ trúc trở về, bên trong giỏ trúc chính là thu hoạch của anh và Vệ Hỉ Nhạc, có thịt, có cá, còn có một con gà sống.