"Cô ta dựa vào cái gì mà gây chuyện? Văn Dật Nhiên là người muốn giải trừ hôn ước với cô ta, không phải ai cũng biết Văn Dật Nhiên không thích cô ta hay sao?"
"Nhưng trái lại, cô ta rất xứng đôi với Văn Dư, cả hai đều là phế vật. Tôi nhìn cô ta cứ bám lấy Văn Dật Nhiên cũng thật cảm thấy xấu hổ thay cô ta."
"Aizz, thật ra lần này Trì Tranh Tranh quả thật là bị ủy khuất.."
"Cô đồng tình với cô ta? Cô đừng quên bình thường cô ta ngạo mạn thế nào à?"
Trì Tranh Tranh giữ nguyên tư thế đẩy cửa, một mực đứng bên ngoài nghe ngóng.
Không phải là cô không dám đi vào, cũng không phải cô đang tức giận gì, mà là cô đang dựa vào đoạn đối thoại của bọn họ để lấy thêm thông tin về n guyên chủ.
Cô đều tiếp thu được hầu hết các kí ức của nguyên chủ nhưng còn chi tiết như thế nào thì quả thật không rõ, nói cách khác ____
Những người ở bên trong, ngoại trừ An Thấm Như thì những người còn lại, một, người, cô, cũng, không, biết!
Nhìn thấy bọn họ bắt đầu lên án cô, đơn giản bởi vì trước kia cô kiêu ngạo thế nào, rồi cô bị Văn Dật Nhiên chán ghét ra sao, hiện tại rơi vào kết cục này là xứng đáng, rồi bla bla bla.
"Đáng đời! Tôi thật muốn nhìn khuân mặt bây giờ của Trì Tranh Tranh khó coi ra sao.."
Trì Tranh Tranh mở cửa, "rầm" một tiếng.
Bên trong, nhóm mấy cô gái đang thảo luận giật mình một cái, bất ngờ nhìn về phía cửa.
Trì Tranh Tranh mặc đồ bệnh nhân, tóc tùy ý xả ra phía sau lưng, trên miệng mang theo ý cười, nhấc chân đi về hướng cô gái vừa nói.
Chờ đến khi cô bước đến gần cô ta, mở miệng nói: "Hứa Giai Hồng, bây giờ tôi đứng trước mặt cô, cô muốn nhìn sắc mặt của tôi? Vậy thì nhìn cho kĩ chút."
Nói xấu sau lưng người khác, còn bị chính chủ nghe thấy, trong nháy mắt, cả người Hứa Giai Hồng cứng đờ.
"Chị Tranh Tranh, thật xin lỗi, chị đừng tức giận, các cô ấy cũng không phải cố ý.." An Thấm Như nhanh chóng đứng lên, mặt thì thấy có lỗi, nhưng trong mắt thì toàn là vui sướng và hả hê khi thấy người gặp họa.
* * *Cô ta chờ Trì Tranh Tranh làm ầm ĩ chuyện này lên.
Nếu Trì Tranh Tranh làm loạn, An Thấm Như cô ta lại không nói xấu, nhưng không có nghĩa là người khác không nói.
Làm loạn kinh động đến Trì gia, khi đó cô ta sẽ bị chê cười, sau khi Trì Ngạn và Đinh Di Quân biết sẽ trách mắng cô ta vì làm mất mặt Trì gia..
"Thấm Như, nói xin lỗi với cô ta làm gì chứ? Dù sao đi nữa, Trì Tranh Tranh bị Văn Dật Nhiên vứt bỏ là sự thật, hơn nữa cô ta chỉ xứng với Văn Dư!" Giọng của một cô gái vang lên.
Trì Tranh Tranh ngẩng đầu nhìn qua.
Đó là một cô gái ngồi giữa trung tâm của hội chị em plastic. Hơn nữa cô còn biết cô nàng này là ai _____ Văn Tư Tư
Con gái của em trai Văn Kinh Sâm, cũng tức là em họ của Văn Dư và Văn Dật Nhiên
Cô ấy cùng Trì Tranh Tranh vẫn luôn đối chọi gay gắt, An Thấm Như thì về phe Văn Tư Tư.
Trì Tranh Tranh sâu kín nhìn cô ta, sau đó thu hồi tầm mắt, học theo nguyên chủ nâng cầm lên, cười nhạo một tiếng: "Nhìn các người đắc ý như vậy, hẳn là An Thấm Như vẫn chưa nói cho mấy người biết. Tôi rất biết ơn cô ta nhặt giùm vị hôn phu" vừa ngắn lại không chất lượng ", à không, phải là vị tiền hôn phu chứ."
Cái gì?
Mọi người sợ ngây người, "vừa ngắn lại không có chất lượng"?
Các cô theo bản năng nhìn về phía An Thấm Như.
"Trì Tranh Tranh! Cô đừng nói hươu nói vượn!" An Thấm Như đỏ bừng.
Cô ta trăm triệu lần không nghĩ tới, Trì Tranh Tranh dám đem loại lời này nói ra ngoài!
Còn nói trước mặt nhiều người như vậy!
"Tôi nói hươu nói vượn? Văn gia muốn cho tôi một tỷ tiền bịt miệng, nhưng tôi lại không đồng ý, chỉ cần cô và Văn Dật Nhiên cuối đầu xin lỗi tôi. Hai người các người đã xin lỗi tôi trong bệnh viện, chuyện này cô không nói cho mấy người này biết?" Trì Tranh Tranh nhướng mày.
Mọi người: "..."
Ồ trái dưa này cũng thật lớn!
An Thấm Như hoàn toàn không thể duy trì được dáng vẻ ôn nhu của cô ta, gương mặt trở nên dữ tợn, ánh mắt nhìn Trì Tranh Tranh một cách ác độc.
Số tiền mộ tỷ kia là bồi thường vì hủy hôn ước và yêu cầu cô ta không được nói lung tung. Kết quả lại bị Trì Tranh Tranh biến thành tiền bịt miệng.
Hơn nữa cũng không phải đưa 1 tỷ nhân dân tệ, mà là hoa hồng tương đương với 1 tỷ, tương lai còn có thể tăng hơn nữa. Đồng thời đem Trì Tranh Tranh và Văn Dư buộc lại với nhau, đồng nghĩa hai nhà Văn - Trì sẽ buộc lại với nhau.
Nhưng cố tình, mấy lời này Trì Tranh Tranh nói cũng không có sai!
"Căn bản không phải như vậy, Trì Tranh Tranh cô đừng nói hươu nói vượn!" Trái tim của An Thấm Như nhảy dựng, cô ta giơ ngón tay chỉ về phía Trì Tranh Tranh, âm thanh cất cao, miệng không ngừng biện giải lí do.
"Tôi sai ở chỗ nào? Văn gia cho tôi 1 tỷ, các người cũng nói xin lỗi tôi, còn nữa cô cùng Văn Dật Nhiên làm chuyện đó ngay bên cạnh giường tôi, đều bị tôi nghe được!" Trì Tranh Tranh mỉm cười.
"Cô, cô, cô.."
"Trì Tranh Tranh!" Văn Tư Tư bùng nổ, trợn mắt nhìn cô, hận không thế nhào lên đánh cô: "Cô nói bậy, cô dựa vào đâu mà bịa đặt Dật Nhiên ca!"
"Tôi có phải nói bậy hay không thì cô tự đi mà hỏi Văn Dật Nhiên a!" Trì Tranh Tranh tiếp tục mỉm cười, không sợ hãi nói.
"Trì Tranh Tranh! Tôi muốn giết cô!" Văn Tư Tư tức giận, nhào về phía Trì Tranh Tranh, giơ tay muốn tát cô.
Trì Tranh Tranh lùi về phía sau, vừa nói vừa di chuyển ________
"Các cô giễu cợt, nói xấu tôi ở Trì gia, ai cho các cô mặt mũi làm thế? Tiễn khách, Trì gia không hoan nghênh các người! Quan hệ các người và An Thấm Như tốt như vậy, muốn đến ĐInh gia hay An gia thì tùy mấy người, nhưng đừng làm trò ở Trì gia!"
Đùa chắc, cô vừa lỡ miệng. Nếu mấy cô nàng này tức điên lên thì một mình cô làm sao địch nổi đám người này.
Vừa dứt lời, đám người liền vội vàng ngăn cản Văn Tư Tư lại.
Các cô là do An Thấm Như mời đến, nhưng An Thấm Như lại là con của Đinh gia. Tuy mẹ cô ta mất sớm nhưng An gia vẫn còn đó, các cô rõ ràng có thể đến Đinh gia hoặc An gia.
Nhưng Trì gia có thực lực mạnh nhất nên mấy người các cô mới thích đến Trì gia. Bây giờ đang ở địa bàn của Trì gia mà đòi đánh Trì Tranh Tranh?
Vậy đến khi bọn họ về nhà, chẳng phải là sẽ bị gia tộc hận chết sao!
Mọi người vội vàng ngăn cản Văn Tư Tư, một bên an ủi, một bên dụ dỗ cô ta bỏ qua.
Văn Tư Tư vẫn còn mắng _____
"Trì Tranh Tranh cô nói bậy! Cô sẽ không được chết tử tế!"
"Trì Tranh Tranh! Tôi sẽ không để yên cho cô!"
"Trì Tranh Tranh, cô chờ đó cho tôi!"
Không cần biết cô ta nói cái gì, Trì Tranh Tranh chỉ nói _____
"Vậy cô đi mà hỏi Văn Dật Nhiên!"
Văn Tư Tư tức giận muốn khóc, nhưng rốt cuộc vẫn là đang ở Trì gia, nên bị những cô nàng kia dụ dỗ đi về.
Chỉ còn An Thấm Như đang đứng đó.
Co ta nắm chặt hai tay thành quyền, trên mặt thu hồi vẻ mặt ôn nhu, đôi mắt âm độc nhìn chằm chằm cô: "Trì Tranh Tranh, cô vừa lòng chưa?"
Trì Tranh Tranh mỉm cười: "Tương đối."
"Cô chỉ có thể thông qua cách này để lấy lại mặt mũi? Trì Tranh Tranh, cô chính là bị Văn Dật Nhiên vứt bỏ. Sau này Văn Dật Nhiên thừa kế sản nghiệp Văn gia, còn cô chỉ có thể gả cho tên phế vật Văn Dư, vĩnh viễn bị người khác chế giễu." An Thấm Như cười lạnh, mặt đầy trào phúng.
Nếu không phải móng tay cô ta đâm vào da thịt, thì sợ lúc này người khác thật sự tin những gì cô ta biểu hiện trên mặt là thật.
Lâu rồi cô ta không tức giận như bây giờ. Từ ngày Trì Tranh Tranh tỉnh lại, mỗi ngày cùng cô ta đối đầu, chưa có lần nào cô ta thắng.
Cô ta chỉ có thể dựa vào kế hoạch ban đầu của mình, để chống đỡ.
Trì Tranh Tranh không nói chuyện, chỉ nhìn cô ta tựa như kẻ ngốc.
Không nói đến chuyện cô ta bảo cô đang cố lấy lại mặt mũi khi bị Văn Dật Nhiên vứt, cô ta bảo Văn Dật Nhiên thừa kế sản nghiệp Văn gia..
Ừm.. là thừa kế mấy món nợ của Văn gia?
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, An Thấm Như tức giận đến phát run, xoay người rời đi, không nhìn cô nữa.
Ra đến cửa, An Thấm Như hơi khựng lại, bỏ lại một câu _____
"Trì Tranh Tranh, tôi nhất định sẽ gã cho Văn Dật Nhiên. Sau này đến khi tôi nắm giữ được Văn gia, tôi thật muốn nhìn xem kết cục của cô và Văn Dư như thế nào."
Tương lai còn dài, hiện tại Trì Tranh Tranh chỉ có thể trà thù lấy lại một chút an ủi thông qua lời nói. Chờ đến khi cô ta tiếp quản Văn gia, không, không cần chờ đến khi tiếp quản Văn gia, chỉ cần đợi đến lúc cô ta lấy được nhiều lợi ích từ Văn gia, để xem Trì Tranh Tranh có hối hận!
Khi đó, cô ta nhất định sẽ làm cho Trì Tranh Tranh đau khổ cùng tuyệt vọng, để xem cô còn có thể cao ngạo được nữa hay không!
Nói xong, An Thấm Như nhanh chóng rời đi.
Trì Tranh Tranh liếc nhìn bóng lưng của An Thấm Như như nhìn một đứa ngốc.
Sau đó cô ngồi phịch xuống ghế, sinh ra một loại cảm giác cô đơn, tịch mịch như kiểu "thế giới này chỉ có tôi là tỉnh."
Ôi chao, đây là do biết trước cốt truyện dẫn đến cô đơn sao?
Ngay sau đó cô liền nghĩ đến Văn Dư..
Cô rùng mình, một năm sau, cô cũng sẽ bị ngủm củ tỏi!
-
Văn Dư đang suy nghĩ về những chuyện đang xảy ra ở công ty.
Bởi vì anh không thể mỗi ngày đến công ty một cách đều đặn, nên sẽ có nhiều việc cần anh giải quyết.
Đặc biệt bới vì thường xuyên họp video, mọi chuyện đa phần đều ủy thác cho thư ký và trợ lí, nê anh ít khi giao thiệp với người ngoài. Cho nên anh càng phải tốn nhiều tâm tư hơn.
Văn Dư một không cảm thấy phiền mà anh rất hưởng thụ cuộc sống tự mình xây dựng sự nghiệp.
Nếu Văn gia ngã.. thì anh sẽ càng thêm thoải mái.
Tuy nhiên cũng không nên nóng nảy, anh vẫn còn nhiều thời gian, anh thích xem Văn gia như một con rối gỗ mà anh có thể nắm trong lòng bàn tay, tùy ý điều khiển.
Bên cạnh anh, Văn Dật Nhiên đang thấp giọng nói chuyện: "Anh trai, anh có biết mọi người nói gì về anh không?"
Văn Dư nghe đến đây thì cũng lười phản ứng cậu ta.
Văn Dật Nhiên đắc ý: "Bọn họ bảo anh chỉ có dùng thứ mà tôi không cần, cho dù là Van gia hay là vị hôn thê.. Trì Tranh Tranh vẫn luôn theo đuổi tôi, nhưng tôi thật sự không thích cô ta, cũng chỉ có thể ủy khuất anh trai."
Nói là ủy khuất nhưng thực chất là đang xem trò.
Văn Dư nghe xong liền ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, trong mắt hiện lên cảm xúc khó có thể giải thích.
Trì Tranh Tranh? An Thấm Như?
Nhớ đến ngày đó trong phòng bệnh nhìn thấy Trì Tranh Tranh ngẩng cao đầu, còn An Thấm Như thì khóc lóc, giả dạng thanh cao..
Văn Dư không mở miệng, nhưng ánh mắt so với trước đây càng thêm khinh thường và ghét bỏ.
Ánh mắt của Văn Dật Nhiên.. chỉ có thế này?
Cảm nhận được ý tứ tỏng ánh mắt của anh, Văn Dật Nhiên cứng đờ, sau đó tiếp tục trào phúng: "Văn Dư, cho tới bây giờ, anh lấy tư cách gì xem thương tôi? Anh không biết mọi người cười nhạo anh ra sao sao?"
Văn Dật Nhiên thực sự rất chán ghét cái bộ dáng này của anh.
Dường như cho dù bị giẫm dưới mặt đất, anh ta vẫn có thể cao cao tại thượng, cực kỳ giống như năm đó.. Năm đó, mọi người chỉ vào anh, nói kia chính là thiếu gia của Văn gia, đứa con trai hợp pháp, mà chính anh ta là một đứa con tư sinh không ra gì!
Cũng may, hiện giờ cuối cùng mọi chuyện đều hết thảy thay đổi, Văn Dật Nhiên anh có được tất cả, còn Văn Dư chỉ có hai bàn tay trắng.
Văn Dư vẫn không nói chuyện, khóe môi cười lạnh, đứng lên.
* * *Đúng là một bọn đáng khinh và ngu xuẩn.
Văn Dật Nhiên cũng đứng lên, theo bản năng duỗi tay giữ chặt tay anh, còn muốn tiếp tục trào phúng.
Lúc này, Văn Tư Tư mới từ chỗ Trì Tranh Tranh cùng với đám chị em bước vào.
Trên mặt mang theo tức giận, nghiên răng nghiến lợi: "Trì Tranh Tranh! Trì Tranh Tranh!"
Bộ dáng kia như muốn đem Trì Tranh Tranh giết chết.
Văn Dư vốn định rời đi, nhưng lại dừng lại.
"Làm sao vậy?" Văn Dật Nhiên ghét bỏ nhíu mày: "Trì Tranh Tranh lại làm chuyện gì mất mặt?"