Chương 9: Chương 9

Theo lời của Đại Sở mà nói, vương của bọn họ là hôn phu của công chúa Tấn Dương, đến lều của công chúa nhìn một cái là việc hoàn toàn hợp lý.

Chỉ là Ni Mã nghĩ lại những gì vương đã từng nói qua, ý nghĩ này liền tan thành mây khói.

Chẳng qua Ni Mã vẫn làm bộ vô tình mà nhắc tới: “Vương có đi gặp công chúa không?”

Gia Luật Gia Ương hỏi: “Gặp nàng ta làm gì?”

Ni Mã: “Ngài là hôn phu của công chúa, đi gặp không phải là chuyện bình thường sao, có lẽ công chúa thấy ngài không tới, biết đâu lại đau lòng đến nỗi rơi lệ.”

Gia Luật Gia Ương nghĩ, khóc cũng không phải việc của hắn, nếu không thể khóc một mình, thì nên về Đại Sở mới tốt: “Không đi, nàng ta muốn khóc thì khóc, họ Từ còn chưa đi xa, nàng ta muốn về Đại Sở vẫn còn kịp.”

Ni Mã nuốt nốt những lời định nói lại vào trong bụng.

Công chúa không khóc, nhưng lều của người rất thơm, vương căn bản không hiểu nỗi khổ tâm của hắn ta.

Lại nói Ngọc Giai đã mang sữa, khoai lang và lúa mì thanh khoa về, Dung Xu ngạc nhiên, nàng đã quên, Ô Nhĩ khắp nơi đều có bò, sao không có sữa bò được.

Sữa bò là đồ tốt, trà sữa pho mát mỡ bò, có thể làm đủ thứ ngon, chỉ cần thêm một ít sữa vào màn thầu, màn thầu sẽ trắng, xốp, thơm và mềm.

Khoai lang hôm nay mang đến là khoai lang sống, hai củ to, Dung Xu để Ngọc Giai đặt khoai lang lên trước.

Bữa sáng đã dọn xong, sủi cảo chiên, khoai lang đỏ cuộn trứng, sữa bò đưa tới kịp lúc, Dung Xu làm sữa gừng, lắc qua lắc lại sữa đông lạnh không thấy mùi tanh.

Ăn sáng xong vẫn còn nửa hộp sữa và hai củ khoai lang, có thể để dành ăn trưa.

Dung Xu thấy ngoài trời quang đãng, định trồng hành, gừng, tỏi trước.

Mặc dù Dung Xu chưa từng làm qua, nhưng nàng đã trồng những thứ này trong chậu ở nhà, hành là hành hạt, rải lên là có thể sống.

Tỏi trực tiếp ấn vào trong đất, cắt gừng thành từng miếng nhỏ, chọn củ có chồi rồi trồng thẳng vảo rương gỗ.

Ở Ô Nhĩ ban đêm trời giá rét, ban ngày mang rương ra phơi nắng, buổi tối chuyển lại về lều, sẽ không bị đóng băng.

Ở thảo nguyên đất mỏng, đào chỗ nọ đào chỗ kia, tổng cộng có bốn cái rương, Dung Xu trồng một rương hành, hai rương tỏi, hộp dài 4 thước và rộng 2 thước, ba người bận rộn cả một buổi sáng.

Người Ô Nhĩ đi chăn thả từ sáng sớm, những người còn lại già trẻ lớn bé đều đi trồng lúa mì thanh khoa trong ruộng, cả buổi sáng Dung Xu cũng không gặp mấy người, tình cờ gặp Viễn Điểm, cười một chút, sau đó đi làm việc của mình

Trang phục của hai tộc không giống nhau, người Ô Nhĩ không giỏi dệt và nhuộm, hầu hết họ mặc vải bố màu than chì, còn áo khoác và quần làm từ da cừu và da bò, cổ tay áo và cổ áo được may bằng lông cừu để tránh lạnh, chân đi ủng da.

Nam nhân đầu đội mũ nỉ, nữ nhân bọc khăn vải, có thể tránh lạnh, thuận tiện làm việc, phong tục dân gian cũng đơn giản.

Dung Xu hơi xấu hổ, người dân Ô Nhĩ thì thầm sau khi họ rời đi.

"Nhìn kìa, đây là vương phi của chúng ta."

“Nàng ấy cười trông thật xinh đẹp."

“Vương của chúng ta thật có phúc, nàng còn đẹp hơn dạ minh châu trên thảo nguyên của chúng ta.”

“Nhà ta vẫn còn khoai lang, lát nữa sẽ mang cho Vương phi.”

“Nhà ta vẫn còn thịt khô và sữa, cũng để cho Vương phi nếm thử thức ăn trên thảo nguyên của chúng ta!”