Dùng nước trong nấu súp, tưới dầu nóng lên ớt và hoa tiêu, sau đó đổ hỗn hợp đó vào chậu thịt.
Trong lều tràn ngập một cỗ hương vị chua cay, vừa dễ sặc vừa cám dỗ.
Gia Luật Gia Ương vừa bước vào lều đã xoa xoa tay, Kim Đình bưng món lên, còn Ngọc Giai thì xới cơm, Ni Mã chủ động muốn phụ giúp. Ngọc Giai suy nghĩ một chốc rồi đưa muôi xới cơm cho hắn ta.
Ni Mã đợi mãi chính là đợi cơ hội này, hắn ta vẫn biết, Vương đến chỗ này của Vương phi cũng không dám ăn nhiều, lúc nào cũng ăn không đủ no, còn phải về trướng ăn thêm lần nữa.
Hôm nay hắn ta đến xới cơm, tuyệt đối không cho phép loại chuyện đó xảy ra lần nữa.
Bát sứ được mang đến từ Đại Sở nhỏ xíu xiu, Ni Mã dùng sức nhét cơm vào bát, cuối cùng cũng xới được một bát cơm đầy ắp.
Gia Luật Gia Ương chỉ cảm thấy bát cơm lần này nặng hơn dĩ vãng một chút, nhưng không nghĩ nhiều, ai biết mới ăn được một nửa thì chiếc bát lìa khỏi tay rớt xuống đất...
Bát vỡ rồi, cơm lại không tán ra.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên yên tĩnh, nắm cơm lăn hai vòng rồi lăn đến bên chân Gia Luật Gia Ương.
Đầu óc Gia Luật Gia Ương lập tức trống rỗng, hắn theo bản năng nhìn về phía Dung Xu, nhưng vẻ mặt của Dung Xu cũng sững sốt chẳng kém hắn là bao.
Phải nhồi nhét đến mức nào, khi mà bát đã vỡ nhưng cơm vẫn không vãi ra một hạt?
Gia Luật Gia Ương thầm nghĩ, chẳng trách, chẳng trách cơm hôm nay lại đặc biệt khó xúc như vậy, thì ra là vì nguyên cớ này.
Dung Xu đờ người ra, nàng thoáng nhìn vẻ mặt của Gia Luật Gia Ương, mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, thật ra chuyện này cũng không có gì to tát, Dung Xu chỉ cảm thấy hơi tiếc chút cơm đó mà thôi.
Nàng mang đến đây không ít gạo, vẫn còn mấy bao nữa, nhưng Ô Âm Châu với Gia Luật Gia Ương cứ đến cọ cơm như này thì chỉ đủ ăn hơn một tháng nữa thôi.
Không phải Dung Xu tiếc gạo, chỉ là ăn hết gạo rồi thì phải nghĩ biện pháp khác thôi.
Gia Luật Gia Ương lại không rảnh quản nhiều như vậy, hắn lớn đến ngần này rồi, tuy có nhiều lúc ăn không đủ no, nhưng cũng chưa có giờ phút nào mất mặt xấu hổ như thế này.
May mắn thay, Ni Mã nghe tiếng vọt vào.
Gia Luật Gia Ương hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn Ni Mã.
Trong lều chỉ còn lại tiếng hít thở, Ni Mã nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, đột nhiên sực tỉnh, không nói tiếng nào, chỉ đi thu dọn mảnh sứ vỡ trên mặt đất trước.
Cơm đã rơi xuống đất không thể ăn được nữa, may mà nhà nào cũng nuôi bò nuôi dê, có thể đem cho súc vật ăn.
Mọi thứ đã dọn xong, hai người trong lều vẫn chưa động đũa.
Dù Gia Luật Gia Ương không nói gì, nhưng Ni Mã có thể cảm nhận được Vương bị mất mặt, hắn ra lặng lẽ bước lên trước, lại cầm bát lên: “Thuộc hạ lại xới thêm cho người một bát.”
Gia Luật Gia Ương rốt cuộc cũng chịu mở miệng: “Lui ra.”
Dung Xu chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng chưa thấy Gia Luật Gia Ương tức giận bao giờ, dù sao thân phận trưởng công chúa của nàng vẫn bày ra đó, Gia Luật Gia Ương hoặc là không để ý đến nàng, hoặc là không đến đây ăn cơm nữa.
Nhiều khi đều là Ni Mã đến đây tặng đồ nhân tiện lấy cơm.
Lần đầu thấy Gia Luật Gia Ương tức giận, còn giận thành ra thế này.
Mặt mũi của lang vương thảo nguyên thật là kim quý.
Dung Xu đứng dậy xới cơm, rồi đặt trước mặt Gia Luật Gia Ương: “Ăn đi, chốc nữa sẽ nguội mất.”