Trong lòng Gia Luật Gia Ương âm thầm phản bác, rõ ràng Đại Sở gọi đây là Ưng.
Hùng Ưng non có thể từ trên đỉnh núi cao lao vút xuống, móng sắt có thể trói chặt một con dê lại bị Dung Xu gọi là chim, Gia Luật Gia Ương vừa há miệng, lại thấy Dung Xu nhìn mình với vẻ mong đợi.
Thôi vậy, chim thì chim.
Gia Luật Gia Ương: “Chim.”
Dung Xu gật đầu và nói: “Đúng vậy, ngài còn muốn học thứ khác không? Muốn học gì đều có thể hỏi thiếp.”
Trong trướng đang thắp loại nến được đưa đến từ Đại Sở, trên thân nến được vẽ một bức mỹ nhân đồ, Gia Luật Gia Ương nhìn vào mắt Dung Xu, trong đó như chứa cả bầu trời sao Ô Nhĩ.
Gia Luật Gia Ương vừa khua tay múa chân vừa nói: “Cái thứ phát sáng trên bầu trời, còn lấp lánh nữa, gọi là gì?”
Dung Xu nói: “Ngôi sao, người Đại Sở gọi nó là sao.”
Thảo nguyên rộng lớn, ngẩng đầu là trời, cúi đầu là đất, màn trướng ép xuống thật thấp, trên trời là dòng sông ngân lấp lánh, chờ đến mùa hạ, sẽ có người ngủ trên thảm cỏ, nhìn ngắm vòm trời đầy sao.
Gia Luật Gia Ương chậm rãi nói: “Mắt của nàng, giống như ngôi sao.”
Gia Luật Gia Ương nói từng chữ từng chữ một, hắn mới học tiếng Đại Sở, vì vậy nói chuyện đặc biệt chậm, cũng cho thấy rõ mười phần chân thành. Dung Xu xua tay: “Không dạy nữa, không dạy nữa, hôm nay học nhiều như vậy rồi.”
Ỷ vào việc Gia Luật Gia Ương nghe không hiểu, Dung Xu nói chuyện cực kỳ không khách khí: “Ngài học cũng không sao, nhưng không thể đặt câu bậy bạ, biết chưa?”
Gia Luật Gia Ương lắc đầu, dù sao hắn cũng nghe không hiểu.
Dung Xu nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nếu Gia Luật Gia Ương đã nghe không hiểu, vậy chẳng phải nàng muốn nói gì cũng được hay sao: “Khụ, Vương của thảo nguyên thân cao tám thước, sức khỏe như trâu, một bữa có thể ăn một con dê.”
Cũng không phải Gia Luật Gia Ương thật sự nghe không hiểu, hắn muốn hỏi Dung Xu nghe được chuyện này từ đâu, nhưng hỏi rồi chẳng phải liền chứng tỏ hắn nghe hiểu hay sao.
Gia Luật Gia Ương xích lại gần nàng hơn một chút, duỗi ngón tay chỉ vào mặt Dung Xu, cách nhau thật gần, hắn có thể nhìn thấy những sợi lông tơ mảnh nhỏ trên má nàng: “Chỗ này, đỏ rồi.”
Dung Xu hất tay Gia Luật Gia Ương ra, nói chuyện với hắn thật mệt, cứ như đàn gảy tai trâu vậy.
Nàng vươn tay xoa xoa mặt, nói: “Ánh nến chiếu vào đấy, hoặc là ngài nhìn nhầm rồi, mau ăn đi, đồ ăn sắp nguội hết rồi.”
Gia Luật Gia Ương cầm đũa lên, ăn cơm thì ăn cơm.
Nếu là ba người như Dung Xu ăn thì nhiêu đây chắc chắn sẽ đủ, nhưng người đã quen ăn bánh mì Thanh Khoa với thịt nướng như Gia Luật Gia Ương thì buổi tối chỉ ăn mỗi cháo làm sao no được.
Sau khi trở lại Vương trướng, Gia Luật Gia Ương lại ăn thêm bữa nữa.
Buổi tối không có việc gì cần làm, hắn nằm trên giường nhìn đỉnh trướng, nếu có thể nhìn thấy bầu trời ngoài kia, hẳn là sao trên trời cũng sáng như đôi mắt cả Dung Xu vậy.
Còn bảo là do ánh nến chiếu vào, rõ ràng là bị khen nên ngại mà.
Gia Luật Gia Ương chìm vào giấc ngủ sâu, mà Từ Cảnh Hành rốt cuộc cũng về đến Thịnh Kinh sau hơn một tháng lặn lội đường xa dẫn đầu đội nghi trượng tiễn người đi hòa thân.
Lúc đến mất hơn ba tháng trời ròng rã, khi về ngày đêm đi gấp, thời gian rút ngắn lại chỉ còn hơn một tháng.
Sắc trời vẫn còn tối, sáng sớm ở Thịnh Kinh vào đầu tháng sáu vẫn còn ấm, trên đường là tiếng côn trùng rả rích cùng với tiếng chim hót mừng, Từ Cảnh Hành về phủ rửa mặt chải đầu trước, bữa sáng còn chưa kịp dùng thì trong cung đã cho truyền gọi Quan Quân hầu đến Càn Thanh cung yết kiến.