Chương 39: Chương 39

Gia Luật Gia Ương cách lồng sắt vươn một ngón tay đè đầu chim ưng non: “Không phải vừa mới ăn sao, còn muốn nữa?”

——————

Có lẽ là do ăn đồ ngọt trước khi đi ngủ nên đêm nay Dung Xu ngủ rất ngon,bữa sáng chính là bánh kem cùng sữa bò, mới vừa ăn sáng xong, Ô Âm Châu đã chạy tới rồi.

Nàng ấy xốc cửa lều lên, sau lưng còn đeo một túi da dê: “Tẩu tử!”

Ô Âm Châu học tiếng Hán được vài ngày, từ nói tốt nhất chính là tẩu tử, nàng ấy đặt túi trên mặt đất, có chút ngượng ngùng.

Ô Nhĩ không giống Đại Sở, không có kim ngọc châu báu, càng không có lăng la tơ lụa. Nàng ấy lại không giống Gia Luật Gia Ương, có võ công tốt, có thể bắt được nhiều con mồi.

Nên Ô Âm Châu mang tất cả những thứ trong căn lều của mình mà nàng ấy cảm thấy Dung Xu có thể dùng được mang đến đây.

Tấm lông dê đã được rửa sạch cùng thịt khô, thịt xông khói, còn có một hũ sữa chua nhỏ.

“Đây là sữa chua, chúng ta thường hay uống thứ này, tẩu nếm thử đi.” Không có đường, trong sữa chua cũng có một chút vị ngọt, Ô Âm Châu tưởng Dung Xu chưa từng uống thứ này nên mang đến đây..

Nàng ấy muốn cho Dung Xu biết, thật ra Ô Nhĩ cũng có rất nhiều thứ tốt.

Đầu óc Gia Luật Gia Ương không linh hoạt, không biết Dung Xu tốt, nhưng Ô Âm Châu muốn giữ người tẩu tử này lại.

Ô Âm Châu nói tiếng Hán không tốt lắm, bên trong vẫn còn lẫn tiếng Ô Nhĩ nhưng Dung Xu có thể nghe được không sai biệt lắm: “Muội tới thì cứ tới, còn mang nhiều đồ vậy làm cái gì.”

Ô Âm Châu gãi gãi đầu: “Một mình muội ăn không hết được chỗ này.”

Nàng ấy tới sớm, lúc này người Ô Nhĩ phải đi ngoài ruộng thì đi ra ngoài ruộng, người cần đi chăn thả thì đi chăn thả, còn có người phải đi phơi muối đào quặng.

Phía đông hiện lên một dải ánh sáng màu hồng, trên thảm cỏ tràn đầy sương sớm, bên ngoài lều trại khói bếp lượn lờ, một mảnh yên bình.

Có thêm Ô Âm Châu, sinh hoạt của Dung Xu cũng không khác gì so với bình thường, sáng sớm cùng Kim Đình, Ngọc Giai đem các loại hành gừng tỏi ra ngoài phơi nắng rồi tưới nước.

Đại khái là bởi vì vừa mới nảy mầm, chồi non lớn nhanh như bay, mỗi ngày đều khác.

Ô Âm Châu đã từng nhìn thấy những cây cỏ cho gia súc ăn ở trên thảo nguyên, cũng từng đi qua rừng rậm khắp nơi đều là cây cối, nhưng nàng ấy chưa bao giờ nhìn thấy giống cây nào như thế này, nàng ấy chỉ vào chúng, hỏi: “Tẩu tử, đây cái gì?”

Đối với một kẻ tham ăn mà nói, hành gừng tỏi hành, gừng, tỏi và các gia vị khử mùi khác là thứ không thể thiếu, nếu không có những thứ này thì khi nấu thịt sẽ không còn linh hồn.

Dung Xu cười cười: “Cái này nha, là nguyên liệu để nấu ăn, nếu thịt có mùi tanh, trước khi nướng thì mang đi tẩm ướp một chút, như vậy thì mùi tanh sẽ biến mất không thấy tăm hơi, khi xào rau cũng có thể cho một ít, sau khi xào xong sẽ cực kỳ thơm.”

Ô Âm Châu nghe hiểu một phần, đây là đồ có thể ăn.

Dung Xu đơn giản lấy ra hành, tỏi và gừng: “Đều là dùng để nấu ăn, có thể giúp thịt trở nên ngon hơn, còn có ớt cay, hạt tiêu, hoa hồi, vỏ quế……” Dung Xu đếm kỹ, nàng nhớ rõ người Ô Nhĩ rất ít dùng những thứ này cho nên khi nướng thịt xong sẽ bị khô.

Lúc này Ô Âm Châu mới hiểu rõ, còn không phải là những thứ Gia Luật Gia Ương vẫn luôn muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi sao.