Sau này Dung Xu mang đến một ít hạt ớt, cho nên lại mở rộng thêm năm phần để trồng ớt cay.
Qua hơn nửa tháng, Dung Xu cũng không biết những thứ đó đã phát triển đến đâu.
Tùy hầu là ngự y ở hoàng cung Đại Sở, đi theo là do sợ trưởng công chúa sinh bệnh, hiện tại trưởng công chúa sống yên vui khoẻ mạnh, hắn liền đi theo khai hoang trồng trọt.
“Bẩm Vương phi, củ cải cải trắng đã nảy mầm, đã cao bằng một ngón tay, cải trắng rất non, có thể ăn trước một ít, hạt giống ớt cay cũng đã được gieo, đợi không bao lâu nữa là có thể lớn lên.”
Cải trắng phải trồng từng cây một, nhưng trồng từng cây một, khi cây nảy mầm phủ xanh một mảnh vườn, muốn để cây phát triển tốt cần phải ngắt bỏ bớt những cây nhỏ yếu, củ cải và ớt cay cũng vậy.
Tám phần là không thể ăn hết mầm cải trắng, dê bò Ô Nhĩ đều được cho ăn cỏ, Dung Xu nói: “Hỏi xem mọi người có muốn ăn hay không, nếu mọi người muốn ăn thì đem qua đó đi.”
Đất trồng rau đã mở tốt, nếu người Ô Nhĩ muốn thì đưa đến đó trước, còn lại thì để ở nhà ăn.
Thái y nói: “Nghe theo Vương phi phân phó.”
Tùy hầu có cả thợ thêu và thợ dệt, Dung Xu gọi các nàng đến hỏi xem quần áo và giày da cho mùa đông đã làm đến đâu rồi, ở Ô Nhĩ, nàng có rất nhiều thời gian.
Của hồi môn của trưởng công chúa còn có hai đầu bếp, chẳng qua người ở Ô Nhĩ, nhiều thịt ít rau nên cũng là không bột đố gột nên hồ.
Chẳng qua bọn họ cũng có việc làm, Dung Xu bảo bọn họ học người Ô Nhĩ cách làm pho mát và bơ.
Ô Nhĩ không có cây hạt dầu, hằng ngày muốn ăn dầu đều là mỡ động vật, dầu trâu, dầu dê, bơ và pho mát.
Mà dầu trâu, dầu dê có vị nặng, còn bơ thì chủ yếu là dùng để nướng bánh mì Thanh Khoa.
Dung Xu muốn bơ và pho mát không phải là để xào rau, mà là muốn làm điểm tâm ngọt.
Nàng có mang đến đường với mật ong, Ô Nhĩ không lo không có sữa bò, nàng có thể làm đủ loại điểm tâm ngọt.
Dù sao cũng là đầu bếp trong cung, học những thứ này cực nhanh, không quá mấy ngày đã mang đến cho Dung Xu non nửa ống pho mát cùng một bát lớn bơ.
Màu sắc sáng ngời trong vắt, nhìn tinh tế bóng loáng giống như tơ lụa, vì không thêm đường trắng, cho nên ngửi thấy mùi sữa rất nặng.
Dung Xu bảo Kim Đình lấy mấy quả trứng gà tới.
Muốn làm bánh kem, tất nhiên không thể thiếu trứng gà. Tách lòng trắng trứng và lòng đỏ trứng ra, lòng trắng trứng cho thêm một chút đường, dùng đũa quấy, cho đến khi màu vàng nhạt thanh thấu của lòng trắng trứng biến thành hỗn hợp sền sệt màu trắng có các lỗ nhỏ li ti bên trên.
Ở chỗ này không có bột nở, cho nên trứng gà phải đánh cho thật mịn.
Đến khi nào có thể cắm chiếc đũa vào mã không bị đổ, lúc ấy mới tính là thành công.
Kim Đình, Ngọc Giai đều là người thận trọng, từ từ làm, trước khi trời tối đã đánh xong trứng gà.
Còn phần lòng đỏ trứng còn lại thì cho vào một chút bột mì, quấy đều, lấy rây lọc mịn qua một lần, sau đó cho lần lượt từng mẻ vào trong phần lòng trắng trứng đã được đánh bông, trứng gà ta màu vàng bị màu trắng của lòng trắng trứng hòa tan, trở thành màu vàng nhạt vô cùng đẹp mắt.
Sau đó còn bỏ thêm sữa bò cùng nho khô, nhìn thật mong chờ thành quả cuối cùng.
Dung Xu trải giấy dầu lên đĩa sắt sau đó cho phần bánh kem đã được trộn đều vào, không có lò nướng nên chỉ có thể dùng một cái nồi to bỏ lên lò than để hấp.