Gia Luật Gia Ương gọi hắn ta là Ni Mã?
Kim Đình: “Hồi công chúa, hình hắn ta như tên là Ni Mã.”
Dung Xu như suy tư gì đó, nàng vỗ vỗ ngực: “Hai ngươi nhanh ăn cơm đi, ăn xong thì thu dọn bát đũa.”
Kim Đình, Ngọc Giai canh giữ ở bên ngoài lo lắng đề phòng, may mắn là Gia Luật Gia Ương cơm nước xong liền đi.
Dung Xu nói: “Các ngươi đừng lo lắng, vương tính ra, cũng sẽ không nói gì, yên tâm đi, hắn sẽ hiểu tiếng Đại Sở.”
————
Bữa cơm này Gia Luật Gia Ương chỉ ăn no bảy phần, hắn trở về lại ăn thêm một khối thịt nướng.
So không được với thịt Dung Xu nướng, nhưng cũng có thể lấp đầy bụng.
Không ăn no, trở về lại ăn thêm bữa nữa, nói ra sẽ bị bị người chê cười.
Ni Mã ăn ngấu nghiến, hắn ta không dám chê cười Gia Luật Gia Ương, chỉ có thể tận chức tận trách mà nghĩ, lần tới nhất định phải đưa thêm nhiều thịt hơn, như vậy vương mới có thể ăn nhiều một chút, nói không chừng hắn ta cũng có thể được lộc ăn cơm cùng
Vương phi làm cơm rất thơm.
Gia Luật Gia Ương ăn no đến tám phần, hắn sờ sờ bụng, nghĩ trong lòng, chờ hắn học thêm tiếng Đại Sở mấy ngày nữa, là có thể hỏi Dung Xu cách để làm món thịt cùng khoai tây.
Tiếng Đại Sở không dễ học, cũng giống hệt như Ô Âm Châu vậy.
Ngày mai nếu Ni Mã nhắc tới việc đến thăm Vương phi thì hắn sẽ qua đi nhìn xem.
Gia Luật Gia Ương uống một hớp lớn rượu lúa mạch Thanh Khoa, sau đó cầm theo cung tiễn ra cửa, dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì, không bằng đi trong núi săn.
Phần lớn dê, bò, ngựa mà người Ô Nhĩ nuôi đều là do đàn dê, bò, ngựa cái sinh ra, còn một phần nhỏ là dê rừng, bò rừng và ngựa hoang được săn bắt từ trên núi.
Những loài động vật đó dã tính khó thuần, hiện giờ có phần lớn dê bò Ô Nhĩ người không muốn trêu chọc tới chúng nó.
Ngựa của Gia Luật Gia Ương chính là do hắn tự mình huấn luyện từ hai năm trước, tên Thanh Đề, lông của nó có màu xám ánh xanh.
Vì thích đi săn nên hắn rất hay chạy vào núi rừng, huống chi hiện tại muốn nuôi nhiều hơn hai mươi người, bởi vậy hắn muốn cố gắng săn được nhiều con mồi hơn.
Gia Luật Gia Ương để Thanh Đề ở bên ngoài rừng, một mình đi vào cánh rừng, qua hơn nửa canh giờ, hắn cầm hai con thỏ bước ra, hôm nay vận may chính xác không được tốt lắm, chỉ có hai con thỏ.
Chẳng qua, còn nhặt được hai vật nhỏ.
Gia Luật Gia Ương cúi đầu, trong lòng ngực ôm hai chú chim ưng con.
Miệng vàng vàng, một thân toàn lông mềm, cũng không biết cha mẹ đi đâu rồi, đôi mắt nhắm chặt, nếu không phải hắn mang chúng xuống thì rất nhanh chúng sẽ bị chết đói.
Loại đồ vật này Dung Xu có khả năng sẽ thích, nếu nàng không thích thì cứ đưa cho Ô Âm Châu nuôi.
————
Con thỏ tất nhiên là để Ni Mã mang cho Dung Xu.
Hôm nay cơm chiều của Dung Xu là thịt thỏ thái hạt lựu cay.
Ni Mã đưa tới hai con thỏ nên xào được một nồi to, trong đó một phần đưa đến trướng của vương.
Trong lều tràn ngập mùi cay nồng, ớt cay đỏ tươi, từng viên hạt tiêu, thịt thỏ được chiên ngập dầu trong chảo một lần, bên ngoài vàng óng, phủ thêm màu đỏ của ớt cay, chỉ ngửi thôi cũng đã nhịn không được mà nuốt nước miếng.
Mặt của Dung Xu bị vị cay hun đến mức có hơi đỏ lên, ở trên thảo nguyên có thể ăn được thỏ thái hạt lựu cay, cũng không dễ dàng.