Sao lần trước ở chỗ vương phi ngài lại không nói tiếng Hán."
Gia Luật Gia Ương nhìn hắn, giọng nói có vẻ không kiên nhẫn: "Ngươi biết cái gì."
Cha mẹ của Gia Luật Gia Ương mất sớm, hắn ăn chính là ăn cơm trăm nhà mà lớn, còn muốn sống được ở Ô Âm Châu, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng cực khổ.
Mấy năm trước, có một người Đại Sở tới thảo nguyên, quần áo thô sơ, đeo một thanh kiếm và một rương sách ở sau lưng.
Gia Luật Gia Ương đã học tiếng Hán từ hắn ta, ngày thường làm việc cho hắn ta để đổi lấy đồ ăn.
Sau lại người nọ không còn nữa, hiện giờ những cuốn sách đó đang đặt trong lều của vương.
Hắn hiểu rõ hơn so với bất cứ kẻ nào chỗ tốt của sách, đọc sách có thể hiểu được những lý lẽ sáng suốt, trí tuệ của tiền nhân, đều ở trong sách.
Nghe người ta nói trẻ con ở Đại Sở tới tuổi đọc sách sẽ được đi học, còn là trẻ con ở thảo nguyên Ô Nhĩ suốt ngày chạy trên đồng cỏ, sau khi lớn lên thì tiếp nhận công việc của cha mẹ, tiếp tục chăn cừu và gia súc.
Về sau sinh con cũng vẫn là như vậy, một thế hệ kế tiếp một thế hệ.
Ở phương diện này, Ô Nhĩ kém hơn Đại Sở không phải chỉ một chút.
Mặc dù nhóm người Tấn Dương chỉ có hơn hai mươi người, nhưng các nàng là những người giỏi tiếng Ô Nhĩ nhất, nhưng mà Gia Luật Gia Ương có dã tâm, hắn tin tưởng sau này Ô nhĩ tuyệt đối sẽ không chỉ quanh quẩn trong một mảng trời này.
Cho nên Gia Luật Gia Ương muốn cho người Ô Nhĩ học tiếng Hán.
Còn nữa, hắn cũng muốn nghe xem, Tấn Dương sẽ nói gì sau lưng mình, nhưng ai mà biết được sau khi Tấn Dương biết hắn không hiểu tiếng Hán liền lập tức nói không ngừng.
Hai người ở chung một chỗ giống như hai người câm.
Gia Luật Gia Ương dùng ngón trỏ gõ gõ lên bàn, hắn nói: “Về sau người Ô Nhĩ sẽ đi theo ngươi học tiếng Đại Sở, nếu có thể biết viết chữ thì càng tốt.”
Vẻ mặt Ni Mã hoang mang: “Ngài là vì Vương phi sao, vậy cũng hơi……”
Vì Vương phi mà muốn nhiều con dân học tiếng Hán như vậy.
Vương trở nên thông suốt như vậy từ khi nào vậy.
Gia Luật Gia Ương xoa xoa giữa lông mày, lười giải thích: “Ngươi cũng phải học.”
Ni Mã lập tức trở nên suy sụp: “Thuộc hạ tuân lệnh.”
“Còn có Ô Âm Châu, bảo nàng đừng có suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn, Học tiếng Đại Sở cho tốt.” Gia Luật Gia Ương nói: “Không phải nàng ngày nào cũng chạy đến lều của Tấn Dương để học tiếng Hán sao, tại sao vẫn cái gì cũng không hiểu vậy.”
Ni Mã nghĩ nghĩ, nói: “Ô Âm Châu vẫn luôn học cùng Đan Tăng, vương, nhỡ đâu Ô Âm Châu đang biết chuyện ngài biết nói tiếng Đại Sở ra ngoài thì……”
Vậy chẳng phải là đang lừa dối Vương phi sao.
Gia Luật Gia Ương à một tiếng: “Nếu là nàng thì nàng ước gì ta sẽ không nói.”
Gia Luật Gia Ương phất tay bảo Ni Mã đi ra ngoài: “Được rồi, ngươi cứ lui xuống trước đi.”
Chờ Ni Mã đi rồi, Gia Luật Gia Ương mới sờ sờ cằm, Ô Âm Châu mà học, chẳng phải hắn cũng nên học hay sao.
————
Ni Mã đi truyền đạt mệnh lệnh của vương, rất nhanh, người Ô Nhĩ đều biết chuyện bọn họ phải học tiếng Đại Sở.
Phải hai ngày sau Dung Xu mới biết được.
Nàng đi theo Ngọc Giai đi múc nước, gặp phải vài người, các nàng liền nói: “Bái kiến Vương phi.”
Dù không thể nói lưu loát như người Đại Sở, nhưng xác thật là tiếng Hán.
Dung Xu đi hỏi Ô Âm Châu mới biết được là do Gia Luật Gia Ương hạ lệnh.
Ô Âm Châu không nghĩ nhiều như vậy, nàng ấy lôi kéo tay Dung Xu oán giận: “Tẩu tử, thứ này thật sự quá khó học.”