Người Ô Nhĩ làm bánh lúa mì thanh khoa có gân, hơi dai, sau khi thêm bột mì thì trở nên xốp lại không mất đi sự dai.
Gia Luật Gia Ương căn một miếng, thì ra bột mì có hương vị như thế.
Bên ngoài xốp giòn, bên trong nhai từ từ cảm thấy hơi ngọt. Hắn đã quen cơm Mã Cát bà bà làm, bây giờ vừa nhìn qua đã biết do Dung Xu làm.
Ni Mã ngẩng đầu nhìn đỉnh lều vải, hai người không nói đến món này do ai làm. Đương nhiên Gia Luật Gia Ương nghĩ là Dung Xu chủ động đưa tới.
Có nửa chiếc đùi dê nướng, thịt bò kho tương cắt thành lát mỏng, trên đó còn cho thêm nước kho. Khóe miệng Gia Luật Gia Ương cong lên lại hạ xuống, đưa đũa gắp một miếng thịt bò.
Cho dù trước đó đã ướp thịt nướng nhưng khó thấm vào từng thớ, nhưng thịt hầm thì khác. Hương liệu và nước sốt sẽ thấm vào thịt dần dần, lần này Ni Mã đưa thịt rất ngon, có da có thịt, ban đầu ăn hơi dai.
Đối với người thích ăn thịt như Gia Luật Gia Ương mà nói, hắn có thể ăn thịt thế này cả tháng.
Sao có người lại làm thịt ngon như thế được chứ, vị mặn không phải của muối, thơm không chỉ có mùi thơm của thịt, ngay cả nước sốt cũng ngon.
Gia Luật Gia Ương thích ăn thịt, nếu có thể không ăn đậu, khoai lang thì sẽ không ăn, nhưng món khoai tây sợi trộn rau này ăn không dừng được.
Vị cay nồng đậm, án xong trán đổ mồ hôi, mùi giấm chua nhẹ khai vị không ngán, tương mè rất thơm, đây là lần đầu tiên hắn được ăn.
Đối với người Ô Nhĩ mà nói, ăn cơm chỉ như nhét đầy bao tử, ăn khoai lang có thể nhét đầy bao tử, ăn thịt cũng như thế, bây giờ ăn cơm cũng khác hẳn lúc trước.
Gia Luật Gia Ương nhìn Ni Mã, Ni Mã chăm chú nhìn, giống như gấu ngựa trông mà thèm mật ong.
Gia Luật Gia Ương nói: "Lấy rượu lúa mì thanh khoa ra đi, cùng ngồi xuống ăn."
Những món này không đủ cho hai người ăn, may mà Ni Mã còn có thịt nướng và khoai lang luộc, so với đùi dê nướng có vẻ xám xịt.
Cũng may ăn thịt nướng đã quen, không hề khó ăn.
Trước hết ăn khoai tây sợi trộn rau, ăn bánh rán hành, thịt bò kho tương và đùi dê nướng xong, hai người mới ăn thịt nướng và khoai lang luộc.
Bữa cơm này Gia Luật Gia Ương ăn vô cùng thỏa mãn, mặc dù vị thịt bò kho tương không giống thịt bò hầm nhưng cả hai ăn đều ngon miệng, không thể nói món nào ngon nhất, chỉ có thể nói mỗi món một vẻ.
Đùi dê nướng hơi cay, ăn xong Gia Luật Gia Ương đổ mồ hôi. Hắn còn dư sức lực, bây giờ lại muốn lên núi đi săn.
Khoai tây cũng ngon, một củ khoai tây lại có nhiều cách ăn như thế. Hầm, xào lại trộn ăn.
Ni Mã sờ bụng, ợ một cái: "Vương, vậy sau này nguyên liệu nấu bữa trưa của ngài hãy đưa đến chỗ vương phi, còn bữa tối..."
Nếu một ngày ba bữa đều ăn chỗ vương phi, vậy chẳng phải sướng chết sao. Hắn có thể thuận đường dính chút may mắn, Đạt Oa không ở đây, hắn ta không có may mắn rồi.
Gia Luật Gia Ương cau mày, nhìn chòng chọc Ni Mã hỏi: "Là ngươi đưa thịt cho Tấn Dương, bảo nàng làm sao?"
Ni Mã gật đầu: "Ngày nào thuộc hạ cũng đem qua."
Gia Luật Gia Ương hít sâu một hơi: "Bình thường một lần ngươi đưa mấy cân?" "Hai cân, có đôi khi vương phi chỉ bảo đưa một cân."
"Hôm nay ngươi đưa mấy cân." Gia Luật Gia Ương hơi đau đầu, hắn vốn tưởng rằng Tấn Dương làm đưa qua, thì ra không phải.
Ni Mã: "Năm cân."
Nói dối, rõ ràng còn nửa chiếc đùi dê.