Huống chi trưởng công chúa Tấn Dương chỉ là con nuôi của tiên hoàng, hoàng thượng nhớ nhung trưởng công chúa như thế, dù sao cũng là tỷ đệ tình thâm, vẫn không nên có tâm tư kia..."
Cửa sổ thổi đến một cơn gió lạnh, Dung Dự rùng mình một cái, sắc mặt y trắng bệch, hồi lâu sau y cắn răng nói: "Ngươi là người của phụ hoàng, trẫm quý lòng trung thành của ngươi, cho phép ngươi thủ lăng cho phụ hoàng."
Lý Bảo Đức không nói lên lời trừng to mắt, ông ta nghĩ mình có thể lay tỉnh hoàng thượng, không ngờ hoàng thượng vẫn chấp mê bất ngộ như thế: "Hoàng thượng..."
Dung Dự nhìn ông ta, ánh mắt âm trầm.
Lý Bảo Đức nuốt lời muốn nói xuống, lặng lẽ lui khỏi Dưỡng Tâm điện. Không bao lâu sau có một tiểu thái giám đi đến, cúi đầu, quỳ trên mặt đất nhặt tấu chương không dám nói gì cả.
Dung Dự nhìn ngọn đèn đến xuất thần, đêm trước khi đích thân đưa nghi trượng lên đường, y mộng cả đêm, trong mộng chỉ là chuyện khi còn bé, có y và hoàng tỷ.
Cảnh trông mộng trở nên khó nói, sau đó y thấy nàng muốn đi, chỉ gọi một câu hoàng tỷ đừng đi, sau đó đột nhiên bừng tỉnh.
Vốn không phải tỷ tỷ ruột có gì mà không được chứ, y sẽ đón hoàng tỷ trở về.
Gia Luật Gia Ương giật giật cổ áo, trong lòng vô cùng phiền muộn, dù sao hắn muốn những thứ da lông kia cũng vô dụng, giữ lại chiếm chỗ.
Ngày hôm sau ở Ô Nhĩ là ngày nắng, nhiệt độ không khí hơi cao, ở bên ngoài có thể cảm thấy hơi nóng. Đến trưa mặt trời lên cao, khác hẳn với lúc sáng sớm.
Gừng mà Dung Xu trồng đã nảy mầm, Kim Đình và Ngọc Giai khiêng chiếc rương kia đi phơi nắng, mầm nhỏ xanh nhạt đón gió phấp phới. Nếu như thuận lợi, mùa thu có thể thu hoạch được mấy chục cân gừng.
Mấy chục cân đủ ăn trong thời gian dài, sang năm trồng nữa, cuối cùng không cần lo thịt có mùi tanh và mùi gay mũi.
Buổi sáng, Ô Âm Châu tới học tiếng Hán một lúc, nàng cầm theo một chiếc đùi dê, bữa trưa sẽ ở lại ăn cơm.
Một chiếc đùi dê đủ cho bốn người ăn, nhưng Ni Mã lại đưa nguyên liệu nấu ăn đến đây, lúc này đưa năm cân thịt bò tươi.
Ni Mã nghĩ xong xuôi, vương ở lại có thể ăn hai ba cân thịt, nửa bát cơm và nửa mâm thức ăn vốn không đủ ăn.
Hơn nữa, ngài ấy không phải loại người chỉ ăn không làm.
Vì thế hắn lấy nguyên liệu nấu ăn từ chỗ Mã Cát bà bà nấu cho vương ăn đem qua.
Kim Đình lắc đầu với hắn, chỉ Ô Âm Châu đang ở trong lều vải cho hắn nhìn, trên bàn còn có đùi dê, tỏ ý trưa đã có thịt ăn, có thể lấy thịt bò về.
Ni Mã sửng sốt một hồi lâu, trong lòng tự nhủ như vậy sao được, hắn đặt thịt bò ở cổng rồi nhanh chóng chạy mất.
Năm cân thịt bò nằm trong chậu gỗ, người đã chạy không thấy bóng dáng, Kim Đình nhìn vào trong hô một tiếng: "Công chúa, hôm nay đưa nguyên liệu nấu ăn đến có rất nhiều thịt."
Dung Xu đi từ bên trong ra: "Không nói bữa trưa chúng ta có thịt ăn rồi sao?" Kim Đình."Nói rồi, nhưng người này nghe không hiểu, vừa đặt thịt xuống đã chạy mất. Công chúa, miếng thịt này thấy nặng khoảng bốn, năm cân đó."
Một chiếc đùi dê lại thêm năm cân thịt bò, bốn người ăn không hết được.
Ô Âm Châu mới học tiếng Hán mấy ngày, nàng hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Dung Xu nói: "Thịt đưa đến cửa rồi thì làm sao được, nấu chứ sao."
Đùi dê để nướng, thịt bò làm thịt bò kho tương, giữa trưa nóng, lại làm rau trộn khoai tây sợi, đủ bốn người ăn.