Sớm biết vậy nói thẳng tiếng Hán là được rồi.
Bỗng dưng Gia Luật Gia Ương cảm thấy hối hận, hai người yên lặng ăn cơm xong, Kim Đình bưng nước trà lên.
Lúc này Dung Xu không nói gì, chỉ rót cho Gia Luật Gia Ương một chén. Trà Đại Sở mang đến đều là trà ngon, hương vị thơm nồng.
Khói trà lượn lờ, nhưng Gia Luật Gia Ương không thích vị trà xanh, chỉ uống một chén rồi lắc đầu không uống nữa.
Ăn uống đã xong, hắn cần phải trở về.
Hắn muốn đến đây nhìn Tấn Dương một phen, sau này sẽ không đến nữa.
Gia Luật Gia Ương gật đầu, ánh mắt sắc bén, Ni Mã ngầm hiểu nói với Dung Xu: "Vương phi, chúng ta đi về trước, ngày khác trở lại thăm người."
Nói xong, còn ra hiệu một phen.
Dung Xu không nghe rõ lắm, nàng khẽ gật đầu tiễn hai người ra ngoài. Gia Luật Gia Ương có vẻ không vui, hắn mắng một câu: "Ngươi nói nhảm nhiều thế."
Trở lại vương, Gia Luật Gia Ương bảo Ni Mã lấy cơm Mã Cát bà bà đưa qua cầm vào, thịt nướng và bánh lúa mì thanh khoa, hương vị bình thường nhưng có thể nhét đầy bụng.
Đại Sở có câu nói từ tiết kiệm thành sang thì dễ, từ sang trở nên tiết kiệm mới khó.
Trong lòng Gia Luật Gia Ương cảm thấy thịt này có thể nấu ngon hơn nữa. Có thịt ăn cũng tốt, vương lúc trước không để người Ô Nhĩ nuôi nhiều dê bò như thế, nhưng có thể ăn ngon hơn, vì sao lại không thể ăn ngon hơn chứ.
Gia Luật Gia Ương ăn xong thịt nướng và bánh mì, mấp máy môi: "Bổn vương ra ngoài đi dạo."
Ni Mã thở dài, chuyện này không hề dễ dàng, có thể xem như đi một chuyến ăn một miếng cơm vốn không đầy bụng, phải làm thế nào đây
Chắc là phải đưa thêm chút thức ăn cho vương phi.
*
Sau khi Gia Luật Gia Ương rời đi, Kim Đình, Ngọc Giai nấu chút mì sợi. Dung Xu nghĩ đi nghĩ lại, cũng không hiểu Gia Luật Gia Ương đến làm gì.
Gia Luật Gia Ương là hôn phu trên danh nghĩa của nàng, chắc chắn Dung Xu không hi vọng hắn là ông lão già bảy tám mươi tuổi. Hắn có vẻ trẻ trung, tướng mạo tuấn tú, nhưng tuổi còn trẻ có thể làm vương Ô Nhĩ thì chắc chăn không phải chó con, mà là sói.
Lang Vương đến tuần tra lãnh địa, nhìn xem nàng có an phận thủ thường không. Nàng yên tĩnh nghe lời như thế, chắc hẳn Gia Luật Gia Ương rất yên tâm.
Dù sao Dung Xu hi vọng sau này hắn đừng đến nữa.
Đến trưa, Kim Đình, Ngọc Giai còn hoảng sợ.
Các nàng lo lắng nhất là Dung Xu, Gia Luật Gia Ương có thể đến một lần thì sẽ có lần thứ hai. Công chúa hòa thân nói nghe dễ nghe nhưng chính là đồ vật, là chiến lợi phẩm của Ô Nhĩ.
Ngộ nhỡ Gia Luật Gia Ương muốn công chúa hầu hạ hắn thì phải làm sao đây. Đến khi màn đêm buông xuống, ăn cơm tối xong Gia Luật Gia Ương không đến nữa, cuối cùng Kim Đình, Ngọc Giai mới khẽ thở ra.
Hai người kéo chặt rèm lông cừu, lại kéo giường thấp đến cửa, chuẩn bị sau này sẽ ngủ ở đây.
Dung Xu không nghĩ nhiều như thế, nàng chỉ cần có thể sống sót ở Ô Nhĩ là được. Sống qua bảy năm nàng vẫn là trưởng công chúa, trưởng tỷ của tân hoàng.
Chỉ cần không quan tâm những chuyện phiền phức Triệu Nhan Hề gây ra, nàng sống mấy chục năm không thành vấn đề.
Gia Luật Gia Ương tới dùng cơm gì đó cũng không sao, dù sao nàng ở Ô Nhĩ, ăn thịt ở Ô Nhĩ. Nếu như có thể, nàng có thể dùng sức lao động đổi thức ăn, như thế có thể an tâm một chút.
Dung Xu gọi hai người qua: "Các ngươi vào trong ngủ đi, ở cửa rất lạnh."