Chương 22: Chương 22

Lúc xào phải xóc nồi, vị chua dựa vào giấm, vị cay của ớt, sau khi xào xong sợi khoai tây có màu be, vị chua cay xông vào mũi.

Một cân thịt bò Dung Xu làm bột hấp thịt bò, bột làm từ bột gạo. Gạo thêm nguyên liệu xào sơ lại mài thành bột.

Thịt bò băm nhỏ ướp gia vị, thịt phủ bột gạo xong có thể tiến hành bước cuối cùng, hấp.

Ba người ăn hai món ăn, vừa đủ, buổi tối không có thức ăn thừa, đây là lượng ăn mà Dung Xu bỏ ra nhiều ngày mới biết được.

Kim Đình đặt bàn nhỏ xuống, xới cơm bưng thức ăn lên: "Công chúa, ăn khoai tây sợi chua cay một tháng cũng không ngán."

Khai vị ngon miệng, chỉ một món này là được.

Dung Xu ngồi trên băng ghế nhỏ: "Vậy cũng không thể ăn mỗi ngày được."

Đồ ăn phải đổi món, không thể ăn mỗi ngày, khoai tây có nhiều cách ăn như thế, khi ăn món khác sẽ thấy món khác ngon hơn.

Dung Xu cầm đũa gắp một miếng khoai tay cho vào cơm, hương vị của ớt quá nồng, phải dùng cơm đè ép lại.

Bột hấp thịt bò ở ngoài bột gạo thơm mềm, bên trong thịt bò trơn mềm, thêm dầu mè và giấm có cảm giác khác hẳn thịt hầm và thịt nướng.

Người Ô Nhĩ chủ yếu ăn thịt nướng và bánh mì Thanh Khoa, vì khoai lang khoai tây nấu ăn không ngon nên không thường ăn.

Nhưng Dung Xu cảm thấy khi dùng bữa, không có rau xanh có thể ăn nhiều khoai tây.

Khoai tây sợi, khoai tây miếng, súp khoai tây và nhiều món khác nữa, khoai lang cũng ngon. Ở Ô Nhĩ tự do tự tại, nếu như có thể ở đây bảy năm như thế, Dung Xu thà không về Đại Sở.

Cơm ăn được một nửa, ở cửa vang lên tiếng ầm ĩ.

Dung Xu đoán là Ô Âm Châu: "Kim Đình, ngươi đi xem đi."

Nếu là Ô Âm Châu thì thêm đôi đũa, nàng có thể làm cơm chiên trứng, Ô Âm Châu rất thích ăn cơm chiên trứng.

Kim Đình đứng dậy xốc màn lông cừu lên, người đứng bên ngoài không phải Ô Âm Châu mà là Ni Mã, và một người nữa.

Cao cao gầy gò, theo Kim Đình người này rất đẹp, mặt mày tuấn tú chỉ vừa liếc mắt đã nhìn ra người dị tộc.

Ni Mã thường đến đưa cơm, không cần dựa vào tiếng Hán và tiếng Ô Nhĩ để nói chuyện. Hắn khoa tay, chỉ Gia Luật Gia Ương, lại chỉ mặt trời: "Đây là vương của chúng ta, ngài ấy đến gặp vương phi."

Sắc mặt Kim Đình trắng bệch, Dung Xu nhìn nàng chậm chạp không đi vào, hô với người bên ngoài một tiếng: "Kim Đình, là ai thế?"

Kim Đình căng thẳng quay đầu lại: "Vương phi, là vương đến."

Trong lòng Dung Xu hơi hồi hộp, suýt chút nữa làm rơi đũa lên mặt thảm.

Trên đường nàng nghe nói vương Ô Nhĩ cao tám thước, cử chỉ thô bỉ, có thể ăn được một con dê, không khác gì dã nhân.

Dung Xu vốn tưởng rằng ngày đến Ô Nhĩ nàng không cần đi bái kiến, Gia Luật Gia Ương không đến thăm nàng là đã ước định cẩn thận, nàng mang tiếng là vương phi, Gia Luật Gia Ương vẫn là vương Ô Nhĩ, hai người không can thiệp chuyện của nhau.

Sao hôm nay Gia Luật Gia Ương lại đến.

Chẳng lẽ vì các nàng ăn quá nhiều, nhưng một ngày hai cân thịt, ba người không ăn hết một con dê nữa.

Ngọc Giai cũng trợn mắt, cẩn thận gọi: "Vương phi..."

Dung Xu buông đũa xuống, trấn an nhìn Ngọc Giai: "Đi ra xem một chút." Giữa trưa không ăn cơm lại chịu nắng đi đến đây, Gia Luật Gia Ương nhíu mày sâu hơn, nhìn dáng vẻ càng lúc càng hung hăng.

Cho dù Tấn Dương bị bệnh cũng có đại phu Đại Sở, mắc mớ gì tới hắn, cho dù chết ở đây thì hoàng đế Đại Sở cũng không biết.

Chỉ là công chúa hòa thân mà thôi.