Trên chủy thủ dính đầy mỡ, Gia Luật Gia Ương dùng nước rửa sạch, Ô Âm Châu nói từng miếng thịt nướng chắc là như thế, chẳng phải hắn cũng ăn rồi sao.
Rất ngon.
Khiến người ta không nhịn được mà nghĩ nếu có thể ăn suốt thì tốt biết mấy. Gia Luật Gia Ương cắm chủy thủ vào vỏ: "Ni Mã, sau này thịt do Tấn Dương lấy từ chỗ bổn vương đi."
Rốt cuộc cũng là vương phi trên danh nghĩa, nên ăn đồ của hắn. Ánh mắt Ni Mã sáng lên: "Vậy còn hơn hai mươi người Đại Sở?"
Công chúa Tấn Dương dẫn theo hầu, có dệt nương, tú nương, đầu bếp, đại phu, tổng cộng hơn hai mươi người.
Sắc mặt Gia Luật Gia Ương mặt tối sầm: "... Cũng lấy từ chỗ bổn vương." Trong miệng hắn còn hương vị đùi dê nướng, dường như hắn hiểu ra Ô Nhĩ và Đại Sở có gì khác biệt. Ô Nhĩ có ăn có mặc, Đại Sở lại ăn ngon mặc đẹp.
Mỗi ngày Ô Nhĩ cày bừa chăn thả, Đại Sở lại có thể đọc sách vẽ tranh.
Ô Nhĩ hướng tới tự do hòa bình nhưng thật chất vẫn đầy tinh lực sát phạt, có thể không đánh sẽ không đánh, nhưng sẽ không đầu hàng.
Mà công chúa Tấn Dương giống gió thảo nguyên, bay tới bay lui không dừng chân.
Trong lòng Gia Luật Gia Ương hơi bực bội, hắn ra khỏi lều vải, bên kia tối đen như mực, lều vải ở trong màn đêm như ngọn đèn lồng nhỏ, trên trời đầy sao lấp lóe, đây là đêm Ô Nhĩ.
Hắn không nhịn được mà nghĩ đêm Đại Sở là thế nào.
Dung Xu ngồi trong lều ấm áp ăn đùi dê, đùi dê để hơi nguội, lại dùng lửa hâm lại ăn vô cùng ngon.
Thịt được chia ra hết, ngay cả xương cũng chia, chủ tớ ba người vây quanh ăn một chiếc đùi dê, còn chưa ăn xong.
Trong nồi đất đang nấu cháo, ăn uống no nê thì buổi tối không lạnh nữa.
Còn có sức nghĩ sáng mai ăn gì, thịt đùi dê còn lại một chút, cắt thành sợi mỏng mai xào một phen, sau đó hâm nóng cháo đã có điểm tâm rồi.
Sau khi Dung Xu đến Ô Nhĩ ăn rất nhiều đồ hầm, thịt nướng, dù sao mỗi ngày đều đưa dê bò đến, nướng ăn thuận tiện hơn, đã lâu lắm nàng chưa được ăn rau xào rồi.
Ngày mai có thể xin mấy củ khoai tây từ người cao lớn kia làm khoai tây xào chua cay. Nếu như đưa bò thì sẽ làm bò xào, đưa thịt dê thì làm thịt dê thì là. Nấu một nồi cơm, buổi tối có thể ăn cơm chiên trứng.
Dung Xu mua nhiều đồ có thể ăn mấy tháng, nhưng ăn xong thì phải làm sao bây giờ, chỉ có thể tìm cách.
Trước khi ngủ, Dung Xu tưới nước cho bốn chiếc rương, cũng không biết có phải vì quá lạnh hay không, hạt giống còn chưa nảy mầm. Dung Xu nghĩ, nếu không nảy mầm nữa thì sẽ lấy múi tỏi ra. Chắc gừng không dùng được nữa rồi, trước khi tỏi bị hỏng sẽ lấy ra còn ăn được.
Kết quả ngày hôm sau, hành và hoa tỏi non nảy mầm, chắc hẳn không lâu nữa gừng mới nảy mầm.
Mầm xanh lá đâm ra khỏi đất lớn khoảng hạt gạo, non nớt, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.
Kim Đình, Ngọc Giai tỏ vẻ kinh ngạc."Công chúa, nảy mầm thật."
Thịt dê, thịt bò ở thảo nguyên có mùi tanh, muốn khử mùi tanh không thể thiếu gừng tỏi. Cho dù không có hoa tiêu, hoa hồi, chỉ cần có hành gừng tỏi thì hương vị sẽ không quá tệ.
Hôm nay thật sự là một ngày tốt lành.
Ăn điểm tâm xong, Dung Xu đi dạo bên ngoài một vòng. Ánh nắng ấm áp, nhìn ra xa là cỏ xanh đậm, sắc trời xanh thẳm màu sắc rõ ràng.
Gần cuối tháng tư nàng đến Ô Nhĩ, bây giờ đã sắp tháng năm.