Chương 1: Chương 1

Trên sa mạc khói mịt mờ, mặt trời lặn xuống sông, ánh nắng chiều chiếu vào sông mẫu thân, trên mặt sông nổi lên ánh vàng lăn tăn.

Chân trời xẹt qua tiếng nhạn kêu nghe giống như lũ lụt.

Dung Xu thả màn kiệu xuống, thở dài một hơi, cho dù ai ngồi xe ngựa một tháng hay đi hòa thân thì tâm trạng cũng không tốt. Huống chi nàng không phải nguyên thân.

Hơn một tháng trước.

Đây là thế giới trong sách, tiểu thuyết tên là "Chu Nhan", là tiểu thuyết thế thân, nói về chuyện trong năm Cảnh Hòa của triều Đại Sở.

Năm thứ ba Cảnh Hòa, nữ chính Triệu Nhan Hề tham gia cung yến, hoàng thượng, tướng quân, thừa tướng thi nhau nhìn đến mù quáng, sau đó ba người sủng ái nàng ta đủ kiểu.

Triệu Nhan Hề vốn tưởng rằng mình gặp tình yêu đích thực, không ngờ mình là thế thân của người khác.

Trưởng công chúa Dung Xu của Đại Sở là bạch nguyệt quang trong lòng ba người bọn họ.

Nếu là người còn ở đây, Triệu Nhan Hề đã định tranh đoạt, nhưng Dung Xu không còn ở Thịnh Kinh từ sớm.

Cảnh Hòa nguyên niên, Dung Xu được phong làm Tấn Dương công chúa, hòa thân Tây Bắc. Một đêm trước khi nghi trượng xuất phát, Quán Quân hầu ngồi trên nóc nhà hứng gió cả đêm. Nhị công tử nhà Thừa tướng uống đến say mèm, tân hoàng nói mê, miệng hô hào bảo hoàng tỷ đừng đi.

Vốn tưởng rằng thời gian cứ trôi qua như thế, nhưng năm Cảnh Hòa thứ bảy, đại quân chinh phạt Tây Bắc đại thắng trở về, trưởng công chúa cũng về.

Sau đó là một loạt chuyện yêu hận dây dưa, sau khi Dung Xu hồi kinh lại hãm hại nữ chính nhiều lần. Cuối cùng các nhân vật chính nhận ra tâm ý của mình đối với nữ chính nên ban cho Dung Xu một chén rượu độc.

Nữ chính gả cho Sở hoàng Dung Dự, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.

Đây là toàn bộ nội dung của "Chu Nhan".

Con đường phía trước không biết sinh tử, Dung Xu còn nghe nói thủ lĩnh của bộ lạc Ô Nhĩ, vương thảo nguyên Tây Bắc cao tám thước, dáng vẻ xấu xí, hành động thô bỉ, ăn thịt uống máu, không khác gì dã nhân.

Nàng không có tình cảm sâu đậm phải hi sinh vì Đại Sở, chỉ cảm thấy mình đang nhảy vào hố lửa. Nếu có đường khác, chắc chắn nàng sẽ rời đi ngay.

Nhưng mà không có.

Người đưa nàng đi hòa thân là Quán Quân hầu, Từ Cảnh Hành, mười dặm hồng trang, mọi thứ đại diện cho Đại Sở.

Dung Xu không phải người cam chịu, bảy năm, nàng sẽ cố gắng để mình sống tốt trên thảo nguyên. Ngày sau có thể sống sót trở về Thịnh Kinh, chắc chắn nàng sẽ không dính vào chuyện của nam nữ chính.

Mặc dù đến nơi này đã một tháng lại luôn ngồi trên xe ngựa, nhưng nàng đã chuẩn bị đầy đủ.

Hòa thân thì hòa thân, trưởng công chúa uy nghiêm vẫn còn đó, dọc theo con đường này đi qua không ít thành trì, nàng bảo hai thị nữ là Kim Đình và Ngọc Giai đi mua rất nhiều đồ.

Gia vị hủ tíu, rau cải hoa quả linh tinh. Dung Xu nghĩ trên thảo nguyên không có thứ gì thì nàng mua thứ đó.

Nguyên thân vốn đã quen sống trong cảnh cẩm y ngọc thực, ăn sơn hào hải vị, nàng cũng không kém.

Kiếp trước, nàng là chủ blog review quán ăn, ăn khắp mọi nơi. Nếu nàng ăn được món cực kỳ ngon sẽ nghĩ cách nấu, rèn luyện được tài nấu nướng rất tốt.

Trên thảo nguyên nhiều dê bò, ít nhất không lo thiếu thịt.

Trên đường đi, Kim Đình cùng Ngọc Giai rất ít nói chuyện với nhau, trên đầu lông mày của hai người bao phủ vẻ ưu sầu.

Từ nhỏ các nàng đã đi theo Dung Xu, bây giờ Dung Xu đi hòa thân các nàng lại bị bắt ép đi theo.

Thời tiết tháng tư vốn là lúc hoa nở xuân về, nhưng càng đi về phía bắc thì không khí càng lạnh, không biết Ô Nhĩ có quang cảnh thế nào.