Chương 46: Hợp tác

Cô ấy chỉ vì không cam lòng phải chết đi, nhưng biết rằng bản thân phải trả giá bằng cả mạng sống cho người đàn ông này, hoặc đánh mất phần tương lai còn lại.

Cô ấy không phải đợi lâu, nhận được email trả lời, câu hỏi của đối phương giống như đang lừa cô ấy, để bên kia có thể gọi cảnh sát đến bắt giữ cô ấy ngay lập tức. Nhưng cô ấy không quan tâm, đằng nào cũng sắp chết.

...

Đèn vẫn đang sáng.

Hạng Hoa Công đang ngồi trên cầu chống va chạm ở ngã tư đèn giao thông, anh ta trông rất chật vật, bộ đồ hơi rộng không hề vừa vặn, có dính một ít bụi, chỉ có một chiếc giày da ở chân, chiếc tất trên đôi chân trần của anh ta bị rách một lỗ.

Anh ta thu hút sự chú ý của những người cũng đang chờ đèn xanh, trên mặt không hệ lộ vẻ xấu hổ, ngược lại nhìn thấy người đẹp liền huýt sáo, nhận được ánh mắt ghét bỏ từ người đẹp.

“Anh đủ rồi đó, lúc nào rồi chứ, còn có tâm trạng đi tán gái.” Người bên cạnh anh ta tuy rằng bộ vest có chút bẩn, nhưng chân vẫn đi giày nói: “Mà kỹ xảo tán gái của anh thật tệ, ngày nay ai còn dùng kiểu huýt sáo cổ hủ như vậy nữa chứ.”

“Anh thì biết cái gì? Người đẹp trợn mắt thôi cũng rất đẹp, bèo nước gặp nhau, có thể nhận được một trợn mắt cũng là tôi kiếm được.” Hạng Hoa Công không biết xấu hổ nói: “Hơn nữa, thế giới này nguy hiểm như vậy, chúng ta vừa gặp một con quái vật tàn bạo trên tàu điện ngầm, xém chút mất mạng, còn có gì phải xấu hổ chứ, muốn làm gì thì làm thôi.”

“Luật sư Hạng, lần trước anh ở trên toà án không có nói như thế.”

Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra không lâu, anh ta vẫn còn có chút sợ hãi, nếu không phải vừa rồi bọn họ liều mạng chạy, sợ rằng đều đã chết. Nhưng anh ta không hiểu, Hạng Hoa Công vừa rồi rõ ràng còn nguy hiểm hơn anh, suýt chút nữa bị anh ta kéo lê dưới chân, vậy mà anh vẫn vừa chạy vừa mắng người xa lánh, giờ lại còn ngồi trên bến tàu và huýt sáo với những người phụ nữ xinh đẹp, không có bóng dáng nào cả.

Chưa kể, cách đây không lâu sự nghiệp gặp khó khăn.

“Anh đã bị sa thải khỏi công ty, định sẽ làm gì tiếp theo?”

Hạng Hoa Công hai chân bắt chéo, lộ ra ngón chân cái ra khỏi vớ: “Ai biết đâu chứ.”

...

Cảnh Bội mới đi dạo ở sân sau một lúc thì điện thoại rung lên, dựa vào lan can của cây cầu nhỏ, lấy điện thoại di động ra đọc email.

Đối phương thật sự không có giấu diếm cái gì, không biết là bởi vì cô ấy hoàn toàn bó tay, hay là bởi vì sốt sắng được cô giúp đỡ.

[Xin chào, tôi tên là Ứng Thiến, tôi 32 tuổi, sống ở Phòng 2901, Khối 1, Chung cư mới Văn Hân, Quận Nhất Giang, Thành phố Lạc Dương, Tỉnh Thanh Đảo, tôi kiếm tiền bằng cách làm việc bán thời gian cho một số người hàng xóm ở chung cư.

Hôm nay anh ta uống rượu về, vì tôi chưa nấu canh, đánh tôi xong anh ta nằm trên sô pha ngủ thiếp đi, không hiểu sao đầu óc tôi trống rỗng, hình như tôi làm những việc này không kiểm soát được. Đầu tiên tôi trói tay và chân anh ta bằng một sợi dây, sau đó đổ nồi súp còn đang sôi lên mặt anh ta.

Anh ta tỉnh ngay tại chỗ, nhưng thậm chí còn không thể hét lên, tôi đoán súp quá nóng và làm bỏng cổ họng anh ta. Nhưng sợ anh ta còn gây ồn ào làm hàng xóm giật mình nên tôi cầm con dao gọt trái cây đâm nhiều nhát vào bụng khiến anh ta tử vong.

Thật là đồ rác rưởi, anh ta đánh tôi, bố mẹ tôi, thậm chí cả bố mẹ anh ta, anh ta đã giết con tôi rồi, anh ta đáng bị như vậy.

Nếu có thể, tôi thực sự không muốn trả tiền cho loại rác rưởi này.]

“Tốt……”