Cảnh Bội trước khi tiến vào nhà ăn dùng bữa, đã mở email này ra.
[Xin chào, tôi đã xem tin tức của cô trên Internet. Người ta nói rằng cô là một nhà tình báo có đủ mọi tin tức trên đời. Tôi không chắc đó có phải là sự thật hay không. Tôi hy vọng đó là sự thật. Không cần nói thêm, thông tin tôi muốn mua là — ở thành phố Lạc Dương, tỉnh Thanh Đảo, có nơi nào có thể ném xác mà không bị phát hiện không? Hay là cô có thể nói cho tôi biết xử lý thi thể như thế nào, có thể giấu trời qua biển* không?
Ngoài ra, hiện tại tôi chỉ có 2 vạn, có thể không? Nếu mọi việc có thể ổn thỏa, tôi bán nhà cửa, có thể đưa toàn bộ tiền nhà cho cô, chắc sẽ bán được 70 vạn.]
Cảnh Bội: “Chà.”
Mở ra sau rất nhiều ngày, nó trở nên thật ly kỳ.
Cảnh Bội nháy nháy mắt, bắt đầu trả lời lại email.
[Xin chào, quý khách, phí tình báo cho thông tin này là hơn 2 vạn, nhưng vì bạn sẵn sàng thanh toán 70 vạn về sau, vì thế phí tạm ứng cũng không phải là không thể, nhưng theo cách này, tôi phải đảm bảo tuyệt đối các hành động của bạn, để tránh làm ăn thua lỗ.
Vì vậy xin vui lòng cung cấp danh tính của bạn, vị trí hiện tại, đầu đuôi sự việc, các mối đe dọa sắp tới đều được thông báo chi tiết. - Chủ nhân cửa hàng tình báo cho biết.]
Gửi đi.
Cảnh Bội cất điện thoại đi, bước vào nhà ăn dùng bữa.
Hôm nay ba người nhà Long Linh vẫn chưa về Long gia, chẳng qua thiếu ba người bọn họ, phòng ăn bình dị mà sang trọng của nhà Long vẫn đông nghịt người, nhưng dù sao cũng là đại gia đình, có chút quy củ, không quá ồn ào.
Hôm nay thức ăn trên bàn ăn Long gia là các món ăn của tỉnh Trường Hải, nguyên liệu chính là hải sản, cua huỳnh đế ướp rượu là món ăn nổi tiếng nhất ở tỉnh Trường Hải, nhưng rất dễ say.
Những người lớn ở một bên lặng lẽ ăn, một bên lén nhìn Cảnh Bội đang ngồi cạnh Long Ý Minh.
Hôm nay bọn họ đã nghe nói về kỳ tích của Cảnh Bội trong Học viện 12 con giáp, mọi người trong Long gia đều đã tốt nghiệp Học viện 12 con giáp nên đương nhiên biết để kiếm được điểm khó như thế nào. Trong lịch sử 600 năm của học viện 12 con giáp, không phải không có thiên tài, cũng có thiên tài kiếm điểm bằng cách ghi điểm một cách điên cuồng, nhưng họ thường chỉ đạt được điểm của một trong các môn học, dù sao cũng có chuyên môn về học thuật, nhưng Cảnh Bội toàn bộ lý thuyết đều có thể làm một cách toàn diện, một chút cũng không kén chọn.
Đây có phải là thiên tài? Đó hẳn là người có tài năng phi thường.
Từ ngày Cảnh Bội trở lại Long gia, ngoại trừ ngày đầu ra oải phủ đầu* ra, Cảnh Bội chưa từng lớn tiếng một câu nào trong Long gia, cô chưa bao giờ để lại ấn tượng xấu với những người làm đã từng lầm tưởng cô là con gái ngoài giá thú và nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, chưa bao giờ cố tình thể hiện thân phận và địa vị người thừa kế trong bữa cơm gia đình, cô luôn nói năng nhẹ nhàng, mỉm cười, làm những việc của mình theo một trật tự.
Bất luận là người làm hay người nhà, đều bất tri bất giác đối với cô ngày càng tỏ ra kính trọng, không còn mang những ý nghĩ khinh thường như lúc ban đầu. Nhưng loại cung kính này không phải không có nhiệt độ, người làm đều rất nguyện ý chào hỏi cô, nhận được đáp lại nhất định sẽ rất vui vẻ.
Cô gái này hình như có gì đó rất đặc biệt, dành nhiều thời gian hơn cho cô, lắng nghe nhiều hơn về những gì cô đã làm, sẽ bị chinh phục một cách khó hiểu.