Cô khá tò mò về sự phát triển của nhà họ Bạch, mọi chuyện đã trở nên thú vị hơn rồi, cô nằm ườn trên giường, vắt chân ăn dưa.
…
Dinh thự nhà họ Bạch, Trường Hải Châu.
Mộ Văn Tinh và Mộ Văn Nguyệt bị đưa xuống dưới lầu, Bạch Tâm Nhiên chắn ngay cửa, đôi mắt đen láy trên gương mặt trắng bệch kiên định và dũng cảm nhìn thẳng vào đôi mắt của Cầu Pháp: “Sở trưởng Cầu, tôi có một cuộc trao đổi muốn nói với anh!”
Cầu Pháp: “Tránh sang một bên.”
Bạch Tâm Nhiên lập tức nói: “Là chuyện có liên quan đến “dải băng xanh”.”
Bạch Tâm Nhiên vẫn luôn cảm thấy Cầu Pháp nhìn cô ấy như thể đang nhìn một con kiến, tóm lại là không vừa mắt. Thế nhưng sau khi nói ra lời này, cô ấy thấy đôi mắt lạnh lùng dưới đôi lông mày kiếm đó của Cầu Pháp cuối cùng cũng chầm chậm xuất hiện bóng dáng mình trong đó, đồng thời cũng vô cùng hoảng loạn khi nhìn thấy bóng dáng của mình giống như bị xé toạc trong đó.
“Cô nghe được “dải băng xanh” từ đâu?” Giọng trầm và mạnh mẽ của Cầu Pháp càng ngày càng trầm hơn.
Bầu không khí trở nên nguy hiểm, giống như dây cung đang được kéo căng ra và có thể đứt bất cứ lúc nào.
“Tâm Nhiên!” Mộ Văn Tinh gọi cô ấy một cách lo lắng: “Em mau tránh chỗ khác đi!”
Bạch Tâm Nhiên kìm nén nỗi sợ bên trong lại, nhìn Cầu Pháp rồi nói: “Anh chấp nhận cuộc giao dịch này hay không?”
Thông tin mà tình báo đưa cho Bạch Tâm Nhiên chỉ có cô ấy mới có thể dùng “dải băng xanh” thực hiện giao dịch với Cầu Pháp, nhưng cụ thể “dải băng xanh” là gì, và tại sao lại có thể là phát chí mạng với Cầu Pháp như vậy, cô ấy cũng chẳng biết, bởi vì thông tin này đòi hỏi nhiều tiền hơn dự liệu, cho dù là cô ấy cũng không thể chấp nhận được, ngay cả khi có thể chấp nhận được, cô ấy cũng không dám mua.
Khói thuốc súng tràn ngập trong không khí, tất cả mọi người đều cảm thấy cổ họng khô khốc, hít thở đều không dám dùng sức.
Cầu Pháp từ trên cao nhìn chằm chằm vào Bạch Tâm Nhiên trong vài giây, nguy hiểm nói: “Rất tốt.”
Khóe miệng Bạch Tâm Nhiên vừa thả lỏng ra một ít, liền thấy cây gậy chấp pháp của Cầu Pháp đột nhiên đập vào mặt Mộ Văn Tinh. Mắt kính rơi ra xa, máu từ khóe miệng anh ta ngay lập tức chảy ra.
Mộ Văn Nguyệt hét lên ngay: “Anh hai, anh không sao chứ?”
Bạch Tâm Nhiên bị sốc nặng. Sự tình này tại sao lại phát triển thành như vậy chứ?
“Bịch!” Cây gậy chấp pháp một lần nữa từ hướng khác bay qua, dưới tiếng thét chói tai của Mộ Văn Nguyệt, đầu Mộ Văn Tinh quay sang một bên.
“Đừng mà!” Bạch Tâm Nhiên gào to.
Cầu Pháp nhìn cô ấy một cách lãnh cảm, hỏi: “Ai đã nói với cô về ‘dải băng xanh’?”
“Tâm Nhiên!” Bạch Gia gia chủ khẩn trương hét lên, liều mạng nháy mắt, con bé đang làm gì vậy thế? Sở trưởng Phán quyết ty Cầu Pháp là một người đàn ông không dễ bị uy hiếp, với lại đối với tội phạm khó mà khoan dung, bằng không anh ta một chút cũng sẽ không trơ mắt để bọn họ mang người rời đi, giở thủ đoạn với anh ta, trừ khi chắc chắn phần thắng, nếu không thì chỉ có biến khéo thành vụn.
Bạch Tâm Nhiên sợ hãi, bởi vì không ngỗ nghịch với ông bà, cho nên cô ấy từ nhỏ đến lớn được bảo vệ rất kỹ, sống đến ba mươi tuổi, thất bại lớn nhất mà cô ấy gặp phải là bị chồng tiếp cận với dụng ý xấu, cô ấy không hề ngốc nghếch, bằng không cũng sẽ không phản ứng nhanh như vậy khi nghĩ đến bối cảnh, nhưng cô ấy đã đánh giá thấp người đến.
Cảnh Bội tựa vào đầu giường, một bên má ngậm viên xí muội, ngâm nga bài hát gõ gõ máy tính, sửa chữa phần mềm nhỏ. Cô không phải kẻ nói dối, cô là một doanh nhân thực sự, không lừa già dối trẻ, cô đã xác thực cho Cầu Pháp một thông tin chí mạng, nhưng liệu có thể dùng thông tin này để đạt được mục đích hay không, kia cũng phải xem người sử dụng làm như thế nào nữa.