Quả nhiên, sau ba tháng, Cảnh Bội bị bỏ rơi lần nữa, chỉ là người đàn ông vứt bỏ cô thoạt nhìn qua còn tan nát cõi lòng hơn cô.
Cảnh Bội vừa thở dài, vừa viết một đoạn truyện mới trong khi sắt vẫn còn nóng.
Các độc giả nhao nhao kéo đến, đồng thời bắt đầu đánh cược xem lần này viết đến bao nhiêu chữ sẽ lọt hố. Cảm thấy mình đã thành quen, độc giả có thể vừa đọc văn vừa hào hứng hóng cuộc vui, Cảnh Bội lại ném một câu: “Các bạn ở đây chờ tôi, tôi đi mua quýt về xong lại viết tiếp.” Sau khi biến mất, tâm trạng không khống chế được liền bùng nổ.
Biên tập: “Tại sao em đến cuối cùng vẫn không lấp hố? Không nói độc giả dành nhiều cảm tình như vậy, mấy cái kia đều là tiền nha…!”
Cảnh Bội: “Nhưng mà lúc viết đến đây, chuyện tiếp sau đó đã phát triển xong xuôi rồi, cảm giác thoải mái đã hết, sẽ không có cảm giác mới lạ, nên chẳng muốn đụng bút viết ra.”
Biên tập nôn ra máu.
Dù có một bộ túi da xinh đẹp động lòng người như cô, cũng không thể ngăn việc nhiều năm như qua tích lũy được lượng độc giả thù hận cao như vậy, đại khái bởi nguyên do đó cô mới xuyên không vào sách do chính mình viết ra sau khi chết. Hơn nữa tựa hồ vì không có kết cục, giống như bức tường không thời gian không bị đóng lại, khiến cho nhiều thế giới dung hợp làm một, trở thành một thế giới lẩu thập cẩm.
Cảnh Bội ngồi trong chiếc xe màu đen, xem tin tức trên màn hình LED phía trên đường cao tốc cảnh báo người dân không nên đi ra ngoài một mình vào ban đêm, đóng chặt cửa sổ trong nhà, đề phòng người lạ tới gõ cửa. Nhìn vào cái đèn lồng phía chân trời xa, một luồng ánh sáng mờ ảo phát ra từ trong lồng.
Tuy nhiên vì khoảng cách xa nhìn không rõ, có điều cô biết, một thiên sứ Seraph đang bị giam cầm ở đó với một dây xích to và dày. Ngoài đường đâu đâu cũng có người mọc sừng dài trên đầu hoặc mọc đuôi trộn lẫn vào trong dòng người hối hả đi làm và đi học.
Cô vừa khiếp sợ vừa nghĩ, lần này chết có hơi mất mặt, lại có thể vì lật xe mà chết
Người bạn trai cô gặp lần này không bình thường chút nào, trưởng thành đẹp trai như vậy, vậy mà anh ta lại lái xe đưa cô vào vách núi tự tử, sao anh ta có thể cam lòng chết vì tình yêu được nhỉ…?
Được rồi được rồi, chuyện đã xảy ra, nghĩ nhiều vô ích.
Người của thế giới này chia làm hai loại, một là người lai, hai là người bình thường. Người lai tồn tại cũng không phải vì không có kết cục dẫn đến thời không dung hợp, mà vì một cuốn giả tưởng trong tiểu thuyết của Cảnh Bội được thiết lập như vậy, trong bối cảnh của cuốn tiểu thuyết này, vũ trụ lớn dung hợp từ ngàn năm trước, dẫn đến các sinh vật trong truyền thuyết hoặc lần đầu nghe tên đều xuất hiện trong thế giới con người.
Rồng, phượng hoàng, thiên sứ, ác ma các kiểu, mặc dù sau một thế kỷ ngắn ngủi, những thứ này lại tách ra trong thời không, từng sinh vật thời không cùng lúc biến mất khỏi thế giới nhân loại, nhưng những sinh vật này không tách biệt hẳn khỏi loài người cho nên huyết mạch lẫn vào cơ thể của một số con người, về sau nhân loại sinh ra huyết thống của chúng, tạo ra lai, loại người này chính là người lai.
Một số người lai đạt được sức mạnh đặc thù, trong khi số khác chỉ đơn thuần phát triển các bộ phận dài hơn so với loài người.
Cảnh Bội xuyên không thành một nhân vật trong sách của cô, gọi là Long Cẩm, là người phản loại của nhà họ Long, cha cô là con cả của thế gia Long gia, mẹ ruột lại là một phụ nữ vùng nông thôn. Nơi này dính đến một chuyện cũ đầy máu chó.
Hồi đó, cha cô là Long An Khang bị kẻ địch của nhà họ Long bắt cóc sau đó tiện tay ném xuống sông, mạng lớn không chết, được một đôi vợ chồng nông thôn nhặt về nuôi dưỡng, vì vậy thiếu gia nhà quyền quý đã thành thằng nhóc vùng quê.
Thời trung học, ông theo đuổi cô gái xinh đẹp nhất trường, chính là mẹ ruột Long Cẩm, hai người yêu đương 7 năm. Sau khi kết hôn, mẹ cô này đã chăm sóc ông bà nội, làm thuê kiếm tiền giúp bố cô thi nghiên cứu sinh. Nhưng mà sau khi bố cô chăm chỉ thi đậu thành công, liền thích một cô gái nhà giàu, cô gái nhà giàu phát hiện ông là cậu cả mất tích của nhà họ Long, cố tình che giấu và theo đuổi ông cuồng nhiệt.