Chương 12: Bất ngờ

Bên trong bong bóng số 3.

Trước khi những người ủng hộ hai nhà họ Hoàng và Bạch có thời gian đổ máu, một chậu nước đá lớn đã bất ngờ đổ lên người họ.

Sắc mặt của Long Linh không tốt lắm, không rõ ràng cho lắm, nhưng không ai có thể cho cô ta một câu trả lời.

Mỗi lần như vậy, trong lòng cô ta lại dâng lên một cảm giác nhục nhã, nếu là người lai, cô ta có thể như những người trong gia tộc khác giống nhau trực tiếp tiến vào lều bạt, hỏi thăm rõ ràng, mà không phải như này ... như những người vô danh và nhân viên bình thường, chỉ có thể đứng ngoài cúi đầu đợi tin tức.

Đợi trong chốc lát, mấy chiếc xe Jeep lại khởi động.

"Nhiều xe như vậy, lại là hướng đi nhà họ Bạch, bọn họ muốn rời đi?"

"Cái quái gì vậy, người nhà họ Bạch bỏ đi? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Họ thực sự ngừng đánh nhau rồi?"

Long Linh chú ý tới, nhóm người thiên chi kiêu tử* kia cũng đều lên xe và rời đi. Đã như vậy, cô ta cũng không cần phải ở lại nữa.

*Thiên chi kiêu tử: con cưng của ông trời.

---------------

Nhà họ Bạch.

Bạch Tâm Nhiên nhìn đứa bé đáng thương nằm trên giường, tinh thần hoảng hốt, vừa thương xót vừa hận.

Ai mà có thể nghĩ đến? Cô ấy tìm kiếm trong ba tháng trời, mong nhớ ngày đêm, đứa con gái mà cô ấy đau đớn sinh ra lại được giấu trong phòng tân hôn của vợ chồng cô ấy.

Căn nhà đó là Mộ Văn Tinh dùng tiền của anh ta mua sau khi kết hôn, một căn biệt thự ba tầng, so với nhà họ Bạch đương nhiên không đáng nhắc tới, nhưng bọn họ vẫn rất có cảm giác nghi thức sống hai tháng, về sau trong hai năm sau đó, bọn họ cũng thường xuyên qua ở vài ngày, đó là tổ tình yêu nhỏ của bọn họ.

Trong căn nhà nhỏ ấy, bọn họ giống như keo sơn, họ chơi đùa và thân mật một cách phóng túng khiến cô ấy thỉnh thoảng nhớ lại thấy choáng váng như mơ. Vậy mà giờ lại bị tát mạnh một cái rồi, từ trên trời rơi xuống đất, cô ấy mới nhận ra rằng trên đời này không có chuyện tốt như vậy.

Lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã, vừa vặn anh ta cũng yêu cô ấy, không cần phải trả giá bất cứ điều gì, tùy tiện và dễ dàng mà có được một người chồng hoàn hảo.

"Thưa tiểu thư, họ đã trở về rồi." Quản gia bên người vội vã vào nói.

Nhà họ Bạch tối nay loạn thành một đoàn, mỗi một người làm trong nhà đều có thể cảm giác được sự khẩn trương kia, giống như bão táp sóng thần sắp tới.

Mộ Văn Tinh bị dùng sức đẩy vào trong nhà, chật vật ngã xuống đất, vừa vặn ngã xuống chân Bạch Tâm Nhiên.

“Anh ơi!” Người phụ nữ ở cùng với đứa bé đang được theo dõi trong phòng vội vàng chạy đến ngay lập tức.

Chiếc kính đã vỡ từ lâu khi cha vợ tát anh ta. Mộ Văn Tinh nhìn thấy bàn chân của vợ mình qua mắt kính bị nứt, toàn thân anh ta đông cứng.

"Nhiên Nhiên, em như thế nào rồi?"

"Miểu Miểu đâu? Không có chuyện gì chứ?"

Bạch Tâm Nhiên vịn tay người nhà, cố gắng mím chặt môi để không nhìn người đàn ông trên mặt đất: "Em không sao, Miểu Miểu ... hiện tại đang phát sốt."

Lúc này họ mới đưa mắt chú ý tới Mộ Văn Tinh và người phụ nữ bên cạnh anh ta.

"Cô ta là ai?" Cha cô nhìn chằm chằm cô mà hỏi.

Bạch Tâm Nhiên lúc này mới nhìn về phía Mộ Văn Tinh, cắn môi nói: "Anh muốn tự nói hay vẫn là để em nói?"

Mộ Văn Tinh còn chưa nói gì, người phụ nữ bên cạnh đã trừng mắt nhìn họ đầy căm hận và hét lên: "Chuyện cho tới bây giờ các người lại bày ra dáng vẻ của nạn nhân, có biết xấu hổ hay không? Các người đạo mạo rác rưởi, các người cũng xứng đáng bởi vì tổ tiên phẫn nộ ghi hận nhà họ Hoàng sao? Các người cùng nhà họ Hoàng chính là cá mè một lứa, đều là một mặt hàng! Chúng tôi chính xác đã tính toán các người, vậy thì sao, các người đáng đời!"

"Cmn.." Anh vợ lúc này không còn dáng vẻ của một quý ông lịch thiệp, anh nắm cổ áo anh ta và đem anh ta xách lên, bị Bạch Tâm Nhiên ngăn lại mới buông lỏng tay.