TRỌNG SINH VK YÊU CỦA LÃO ĐẠI HẮC BANG
Sáng hôm sau
Trong phòng làm việc,
-Ở đau, giọng nói lạnh lùng của anh làm Thiên kiệt có chút giật mình, anh bữa giờ lo cho Mị Cơ mà k đi làm chắc a giận lắm đây
-Anh hai e đang bận một chúc việc riêng, anh cho e nghĩ vài bữa nữa nha
Thiên Ngạo, ánh mắt nhíu lại rồi như giản ra hỏi
-Việc gì???
Sau khi, nói với nhau thì khóe miệng Anh lại nở nụ cười, làm mù mắc người xem, nụ cười yêu nghiệt làm phụ nữ phải chảy máu mũi, thì ra người mà e trai đang chăm sóc lại là e gái cô, Mị Cơ, anh k bao giờ tin vào hai chữ duyên phận, nhưng chuyện sảy ra ngay trc mắt, k tin cũng k được
Sau 1tháng thì, e gái của cô sẽ bình phục hoàn toàn, tới lúc đó k biết cô sẽ có biểu hiện gì, chắc là cô sẽ rất vui, k biết sao chỉ cần nghĩ tới cô ấy nở nụ cười, anh lại thấy vui hơn cả cô nữa, chẳng lẻ mình đã yêu cô gái này rồi sao,
Yêu sao, người như anh cũng biết yêu, người mà đạp lên xác người khác để đi cùng biết yêu sao, nhưng mà cảm giác này có gì đó.......làm Anh.... Hạnh phúc cùng chờ mong....
K biết cô ấy ăn gì chưa, có khỏe k, có buồn k....
Típ típ.....
-A. Lo cậu chủ,/ Trần má trực điện thoại lên tiếng
-Cô ấy sao rồi, đã tỉnh chưa
-Dạ, cậu chủ cô ấy hình như đã tỉnh rồi, nhưng chưa muốn ăn, cô ấy nói ăn k vô
-Được rồi, lên hỏi cô ấy muốn ăn gì, nhờ gì chăm cô ấy ăn giùm.....
Cúp mấy mà Trần má cứ cười tươi rồi nước mắt cứ rơi, bé Thu con Bà đứng kế bên thấy vậy quan tâm hỏi
-mẹ sao vậy, cậu chủ la gì sao AK
Trần má hiền từ nhìn con gái trả lời, giọng nghẹn ngào
-K, chỉ là mẹ thấy vui cho cậu chủ, đã tìm được í trung nhân của mình,
Bé thu, gật gật đầu rồi như nghi hoặc nói
-mẹ, chẳng lẽ là cô gái đang bị bệnh trên lầu hai sao, con thấy cô ấy xinh đẹp lắm có đều cô ấy...... Cô ấy thật tội nghiệp, bị thương nặg như vậy...
- um, cũng mong cho cô ấy mau khỏe, để cậu chủ khỏi đau lòng......
Trần Má nhanh chóng bưng tô cháo nóng hổi đi lên lầu, giữa đường thì gặp Tiểu thư Lissa
Bà cung kính cuối đầu chào cô
-Chào tiểu thư Lisa
Lisa ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Tô cháo nóng hỏi???
-Trần Má, đem cháo cho MỊ HI sao,
-Dạ, tiểu thư, Cậu chủ dặn là phải chăm sóc cô ấy,
Nghe xong, lisa ánh mắt hiện lên tia ghen ghét rồi nhanh chóng thay thế bằng nụ cười ngọt ngào làm người thấy thiện cảm với cô.......
-um, Trần Má đem cho cô ấy đi tôi đi trc
Đi ra tới bên bãi đỗ xe, ngồi vào chiếc xe hơi của mình, cô liền lái hẳn xe tới cty của Lãnh Thị, nơi mà Lãnh Thiên Ngạo Đang làm việc, cô chính là trợ lý của anh đã 5năm rồi,
Trong phòng Mị Hi đang ngồi trên xe lăng, cô lại thất thần ngồi ngay cửa sổ mở toan, nhưng mắt lại k thấy một chút tia nắg mặt trời, ở cổ đại cô ước gì có thể cùng vị hôn phu của mình ngắm bình minh, cùng nhau ngồi trên bãi đất trống ngắm mặt trời lặn
Cùng ngau nắm tay đi ngắm nhìn hoa đăng, ngắm nhìn Một con sông đầy hoa đăng được cầu nguyện thả xuống một con sông to lớn
Cùng nhau nàg đánh đàn, chàng luyện võ, cùng........ Cùng gì chứ, Mị Hi cô tự nói k thẹn với lòng, cô từ nhỏ đã bôn ba theo sư phụ luyện võ, vì bị hủy dung từ lúc 5tuổi, nên vs đất nước vì võ vi tôn, đây là con đường lựa chọn duy nhất của nàg,......
15tuổi, chịu hết gian khổ cố gắng, một thân đầy Vinh quan trở về, để thành thân theo như hôn ước từ trong bụng mẹ, cũng là chàng trai trong lòng cô,
Cô yêu chàng vào 5năm Tuổi, dưới tàn hoa anh đào, chàng mới 10tuổi, là thái tử của một nước, tuy tuổi nhỏ nhưng dung mạo như thần, Tuấn Mỹ như điêu khắc,
Chàng đưa ra khăn tay nói,
-Đừng khóc nữa, xấu hay đẹp là ở tấm lòng, chỉ cần nàg có Bản lĩnh ai cũng k khi dễ được nàg....
Chỉ một câu thôi làm trái tim thiếu nữ yếu ớt, đã rung động,
15tuổi nàg ngày đêm tức tốc lên đường, linh cảm nói cho nàg biết hôm đó có dự cảm xấu vs nàg, cô chết lặng khi Tân lang ngồi trên lưng ngựa, tuy tuổi đã thành thiếu niên nhưng nét Tuấn Mỹ năm đó k hề thay đổi, hắn càng thêm sự chuẩn chạt, cơ trí, cùng mưu lượt
Cô đứng ngoài cửa, wa mạng che mặt để che đi dung nhan xấu ấy, nàg thấy được một màng làm đau mắt nàg, nàg ước gì đôi mắt k thấy gì, thì có lẽ tim sẽ k rỉ máu vì đau,
Tân lang dịu dàng nhìn Tân nương cười hạnh phúc, Tân nương loáng thoáng dưới hỉ khăn cũng nở nụ cười rạng rỡ e thẹn,
Một màng này khác nào xác nước bẩn lên vết Thương nàg,......
Nàg đau đớn, nàg chạy tới đỉnh núi cao vs chai rượu trong tay, nàg vừa uống vừa khóc thét lên để giải tỏa cảm xúc như cắt từng khúc ruột
Nàg tuyệt vọng định hỏi lý do, nhưng k có Dũng Khí để hỏi, nàg gieo mình xuống vách núi sâu thẳm k đấy kia
Mở mắt ra thì đã ở thời hiện đại, nghĩ lại chỉ là một giấc mơ, chỉ là mộng, thức giấc rồi thì k còn gì cả, nàg có thể tự chữa mắt và chân cho mình, nhưng nàg k muốn,
Cô thà như vầy suốt cuộc đời để, k đau k buồn, k khổ nữa, ngoài vẻ giả vờ kiên cường kia đau ai biết trái tim lại yếu ớt tới dường nào......
Một không khí ngập tràng đau thương cùng tuyệt vọng, lang tràn khắp cả căn phòng, Trần Má vừa bước vào liền cảm nhận được, Trần Má có dự cảm k lành, Bà nhìn cô gái đang trầm ngâm, ánh mắt nhìn một chỗ như cất dấu một chuyện buồn gì đó, Trần Má nghi hoặc rồi nói nhỏ
-Tiểu thư...... Tiểu thư....... Cô có sao k???
Trần má quan tâm hỏi????
Tiếng nói già nua ở tuổi trung niên đủ biết là người từng trải, đã kéo cô về thực tại, cô vẫn nhìn xa xăm nhỏ nhẹ nói....
-Tôi k sao, cảm ơn Trần Má......
Trần Má thấy vậy cũng thở phào iên tâm, nhỏ nhẹ hiền từ nói
-Tiểu thư, cô ăn chút cháo đi, đây là ông chủ dặn tui làm cho Cô ăn, Cô ráng ăn một chút đi.... Hay tiểu thư muốn ăn gì, nói cho tui biết, Trần Má làm cho cô ăn.....
Tuy cô k thấy gì, nhưng cô cảm nhận được sự wan tâm thiệt tình, của Trần Má, khóe mắt cô ươn ướt, cô nhanh chóng gạt đi giọt lệ kia, cô k muốn mình yếu đuối trc mặt người khác
Hành động này được Trần Má đứng kế bên thấy được, Bà cũng nghẹn ngào thương cho cô gái số khổ này...... Bà lặn lẽ Để cháo ở cạnh bàn gần cửa sổ, để chừng nào đói cô sẽ ăn,
Trần Má nhanh chóng kể lại hết những thứ, mà mình thấy được, cho Thiên Ngạo nghe......
5p sau, Trần Má mở to mắt ra, k thể tin được nhìn người đang đứng trc mắt mình, tóc có hơi rối, hơi thở có chút gấp gáp
Người này chính là Thiên Ngạo, người mà Bà mới gọi điện 5p trc, trong lòng Bà càng thêm khẳn định, cô gái kia đã có vị trí nhất định trong lòng cậu chủ rồi,
Anh, đi ngag qua Trần Má đang ngạc nhiên há hốc mồm, nhanh chóng đi lên lầu, lầu hai phòng cô....
Cạch..... Tiếng cửa phòng đã mở ra, anh thấy cô ngồi xe lăng, ánh mắt nhắm chặt, người cô gầy gò ốm yếu, như k có sức sống ,làm lòng anh cũng đau theo..... Khi nghe cô khóc, anh liền đừng ngay cuộc họp, chạy về xem cô, chỉ có vậy mới làm anh hết bồn chồn, đau xót cho cô....
Cô đã ốm yếu còn k ăn nữa, làm sao mà khỏe được.....
Cô đang nghĩ về chuyện xa xưa, cô nghĩ mục đích sống của cô là gì, e gái đã có người chăm sóc, còn cô, một người tàn phế, k gia, k tiền, k nghề nghiệp, cô........
Bỗng một bàn tay, to lớn, nóng bỏng lòng bàn tay còn có nhiều vết chai, đang nhẹ nhàg lâu đi giọt nước mắt trên má trắng nõn xinh đẹp của cô...... Làm cô giật mình rồi thả lỏng
Cô mù nhưng thính giác, mũi của cô rất thính, mùi hương nam tính, thoang thoảng mùi long tiên hương nhẹ nhàg làm lòng người ấm áp, iên tâm, chỉ có anh, Lãnh Thiên Ngạo,
Giọng anh nhẹ nhàng mơ hồ có một tia tức giận vang lên
-Sao e k ăn cháo, e k ăn sao có sức khỏe, ngoan ăn một chúc, được k
Một lão đại cao thượng lại cơ hồ nhẹ giọng cầu xinh một cô gái tàn phế, nói ra ai mà tin, đáng chết đó là sự thật.......
Nghe giọng anh, tức giận mơ hồ khoe mắt cô lại ươn ướt, nước mắt cô càng lúc càng rơi nhiều, cô càng khóc càng to, hic.... Hu..... Hu.... Hu...
Nhìn cô tự nhiên càng lúc khóc càng lớn, anh có chút luốn cuốn, lại càng đau lòng, ôm cô thật chặt, để cô phát tiết hết đau khổ trong lòng...... Anh nhẹ vỗ vai cô nói
-Em đừng khóc nữa, được k, xin e e khóc lòng anh đau lắm......
Cô nghe được tim anh đập rất nhanh, vòng tay kia sao ấm áp đến vậy, làm cô tham luyến nó, cô bình tĩnh tâm tình, tay nhẹ nhàng đưa lên khuôn mặt anh, cảm nhận sự chân thật anh mang đến cho cô
Mắt anh sắt bén cùng máu tanh, nghiêm nghị khí thế Vương giả làm người khác sợ hãi thuần phục,
Cái. Mũi cao cương nghị, ngạo nghễ, làn da mịn màng k thua con gái, đôi môi mỏng làm người mê say, muốn thưởng thức.....
Cô bỏ tay mình xuống, nhỏ giọng nghi hoặc hỏi anh
_Vì sao????
Đúng vì sao, vì sao lại wan tâm cô, vì sao lại ôn nhu cùng cưng chiu cô, vì sao khi cô k chịu ăn liền chạy về wan tâm, trong khi a đang rất bận, vì sao ngay từ lúc đầu lại cứu cô, vì......?????
_Vì e Mị Hi là người phụ nữ của Thiên Ngạo tôi
Anh ôm cô ngồi lên đùi mình, ôm eo cô thật chặt, đầu anh vùi vào cổ cô tham lam hít hương thơm, hương hoa nhẹ nhàng, hương Bỉ ngạn làm lòng anh rộn ràng cùng say mê.......
Một câu nói bá đạo thốt ra từ miệng anh làm lòng cô chấn động, anh nói cô là người phụ nữ của anh, trong khi cô là một người tàn phế k quyền k thế, cô còn cầu gì nữa......
Cô cảm động nước mắt lại lăn dài trên má, nhưng vẫn muốn nói ra suy nghĩ của mình
_Ngạo..... NHƯỢC THỦY TAM THIÊN ,3NGÀN CON SÔNG CHỈ MÚC MỘT GÁO NƯỚC
3NGÀN GIAI NHÂN CHỈ SỦNG HẠNH MỘT NGƯỜI, Ngạo anh làm được sao....
Khi nghe câu nói của cô, anh có chút nghi hoặc nhưng trong lòng k biết sao lại ngọt ngào khó tả anh cẩn thận xoay người cô lại dối diện với mình, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô anh Trịnh trọng tuyên bố
-Mị Hi, trái tim anh rất nhỏ, chỉ chứa đủ tên e, con người của e thôi
Um..... Nói xong anh hung hăn hôn lên cánh môi kều diễm, Hồng nhuận như đang mời gọi kia, bạc môi anh lạnh cùng nóng bỏng hòa với nhau, làm tim cô run động cùng ngọt ngào, cô mặt cho anh ôn ngu, trút trắc mút nhẹ môi mình, sự trút trắc kia làm cô càng vui sướng vì chắc chắn đây là lần đầu anh hôn người khác,
Anh nhẹ dùng lưỡi cậy môi cô, nhẹ trêu chọc quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ mềm mại cô mà trêu chọc....... Làm cô như mềm nhũn, k còn sức lực ,da đầu tê dại, khoái cảm cùng ngọt ngào tra tấn linh hồn cùng thể xác.......
Lúc cô sắp hít thở k xong, thì anh đúng lúc buôn cô ra, anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp, mong ling của cô đang thẹn thùng hiện lên màu hồng mỹ lệ chối mắt, làm lòng anh hạnh phúc cùng ham muốn cô
Anh ôm cô, để đầu cô tựa vào vai anh, bờ vai rộng lớn rắn chắt chỉ thuộc về riêng cô,
Cô e thẹn nở nụ cười Kiều diễm, hạnh phúc k từ nào diễn tả, cô nhẹ giọng nói
-Ngạo, anh làm cho e một bộ ngân châm đủ loại,.......
Cô kể ra những thứ mình cần cho a biết, anh k nghi ngờ mà yêu thương gật đầu, xem ra cô gái nhỏ trong lòng anh còn rất nhiều bí mật, k sao a thik sự khiêu chiến, a sẽ từ từ khám phá cô, cho cô những gì tốt nhất.....
-Được rồi, để anh đút cháo e ăn
Cô ngoan ngoãn hưởng thụ sự yêu thương cưng chìu của anh,......
Anh có nói sơ qua, một tháng nữa cô sẽ gặp e gái mình, cô vui mừng cũng mong tới ngày đó
Anh chính là món quà vô giá mà ông trời đã đem đến cho cô, cô nghĩ cô sẽ cố gắng tiếp thu anh bằng cả con tim của mình
....sau khi hóng cô ăn cháo, anh cũng đợi cô ngủ say xong mới đi đến cty,.....