Tư Mã Bất Bình quan sát các mọi người luyện tập một lúc, rồi hắn nhẹ nhàng cất tiếng.
"Mọi người có ai muốn đi Tô Châu không?"
Lời vừa dứt, tất cả ánh mắt đồng loạt quay về phía hắn, sự ngạc nhiên hiển hiện trên khuôn mặt của từng người. Tất cả đều dừng tay, ánh mắt tò mò xen lẫn khó hiểu.
Tú Tú, cô gái nhỏ nhanh chân bước tới gần Tư Mã Bất Bình, nghiêng đầu hỏi:
"Bình ca, tại sao đột nhiên huynh lại muốn đi Tô Châu? Có chuyện gì xảy ra sao?"
Tư Mã Bất Bình bắt đầu giải thích. Sáng nay khi hắn đi tới Trung Nguyên Tiêu Cục để thăm hỏi cha vợ là Triệu Thiên Hào thì hắn tình cờ nghe được một thông tin thú vị.
Trung Nguyên Tiêu Cục vừa nhận được một đơn áp tiêu từ một vị thương nhân rất giàu có. Ông ta sẵn lòng chi ra đến 500 lượng vàng là thù lao cho chuyến tiêu này, mà đối tượng cần giao hàng chính là vợ chồng thái úy ở Tô Châu.
Hàng hóa trong chuyến tiêu lần này là một cặp Ngọc Uyên Ương quý giá, có giá trị liên thành.
Thương nhân này rất thận trọng, bởi ông ta có không ít kẻ thù và món bảo vật này quá đỗi hiếm hoi, có thể nói tìm khắp thiên hạ cũng chỉ có một cặp như vậy.
Chính vì lý do đó, ông ta đã đến Trung Nguyên Tiêu Cục nhờ giúp đỡ trong việc vận chuyển.
Đối với chuyến tiêu lớn lần này thì Triệu Thiên Hào quyết định sẽ tự mình dẫn đoàn áp tiêu, cùng với các nhân lực chủ chốt của Trung Nguyên Tiêu Cục.
Tuy nhiên, Tư Mã Bất Bình cũng đang rảnh rỗi, cộng thêm đối với việc áp tiêu hắn cũng có chút hứng thú nên đã ngõ ý xin Triệu Thiên Hào cho hắn thay thế ông.
Lúc đầu, Triệu Thiên Hào không đồng ý nhưng khi vị thương gia đó biết được danh tính của Tư Mã Bất Bình thì ông ta lập tức chấp thuận và chỉ định hắn sẽ là người áp tiêu lần này.
Sự tin tưởng của thương gia đối với Tư Mã Bất Bình mạnh mẽ đến mức ông không ngần ngại trả trước thù lao cho Trung Nguyên Tiêu Cục, điều này khiến Tư Mã Bất Bình cũng không khỏi bất ngờ.
Ngay cả khổ chủ cũng đồng ý cho Tư Mã Bất Bình áp tiêu thì Triệu Thiên Hào cũng không có ý kiến gì.
Cả Triệu Thiên Hào và vị thương nhân đó đều tin tưởng chuyến tiêu này chắc chắn sẽ thành công nên hai người họ đều không có lo lắng mà nhàn nhã làm việc khác.
Vì ai cũng hiểu rõ rằng chẳng kẻ nào dám cả gan cướp của Kiếm Ma. Thậm chí cho dù có dám thì cũng phải xem lại là có đủ khả năng hay không.
Tư Mã Bất Bình nhận thấy chuyến đi này nếu đi có một mình thì cũng hơi chán nên hắn liền về nhà rủ Triệu Yến Linh, Đường San San, Tú Tú và Tiểu Hải tham gia cùng cho vui.
Triệu Yến Linh nghe thấy tin này liền háo hức, ánh mắt cô sáng lên.
"Quá tốt rồi! Tôi luôn mong muốn được trải nghiệm cuộc sống trên giang hồ như cha và mọi người vậy, bây giờ đã có cơ hội rồi thì sao lại không đi chứ."
Tú Tú cũng không kém phần nhiệt tình mà nhảy cẫng lên:
"Muội cũng muốn đi! Muội chưa từng đi xa như vậy bao giờ"
Đường San San cũng tỏ vẻ thích thú:
"Nghe nói Tô Châu rất đẹp, có nhiều phong cảnh hữu tình, tôi cũng muốn đi. "
Khi thấy mọi người đều háo hức, Tiểu Hải cũng không thể ngồi im, bày tỏ ý kiến:
"Nếu mọi người ai cũng đi hết mà có mình đệ tử ở nhà thì cũng chán, nên đệ tử cũng muốn đi. "
Tư Mã Bất Bình gật đầu hài lòng nói:
"Vậy chúng ta sẽ xuất phát vào ngày mai, mọi người hãy chuẩn bị hành lý thật kỹ. "
Lời hắn vừa dứt, mọi người nhanh chóng tản ra, bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi.
Lúc này, Triệu Yến Linh bỗng nhiên bước tới vẻ mặt nghiêm túc:
"Bình ca, nếu trên đường gặp kẻ địch mà họ không quá mạnh thì huynh có thể để chúng tôi tự giải quyết không? "
Tư Mã Bất Bình giả vờ suy tư một chút, rồi đáp:
"Không phải là không được, nhưng cô phải trả thù lao cho tôi trước đã. "
Triệu Yến Linh ngạc nhiên nhìn hắn:
"Thù lao? Huynh muốn thù lao gì? "
Trước vẻ mặt khó hiểu của Triệu Yến Linh, Tư Mã Bất Bình đi tới gần cúi người và hôn nhẹ lên môi cô.
Triệu Yến Linh ngạc nhiên trước hành động táo bạo này, cô hơi khán cự một chút nhưng rồi cô cũng nhắm mắt lại thưởng thức nụ hôn đầy bất ngờ này.
Không biết đã qua bao lâu, một tiếng ho nhẹ của Đường San San vang lên.
"Khụ khụ, tuy biết hai người sắp thành vợ chồng nhưng cũng nên tiết chế một chút. Hơn nữa đây là ban ngày, làm chuyện này giữa thanh thiên bạch nhật là không tốt lắm. "
Lời nói của Đường San San như một gáo nước lạnh dội vào Triệu Yến Linh, khiến cô bừng tỉnh, khuôn mặt đỏ bừng như quả táo chín.
Cô vội vàng đẩy Tư Mã Bất Bình ra, giọng run rẩy:
"Tôi... tôi... đi chuẩn bị đồ đây. "
Nói xong, cô chạy vụt đi như một cơn gió để lại Tư Mã Bất Bình và Đường San San đứng đó.
Đường San San nhìn theo bóng dáng Triệu Yến Linh rồi bật cười.
"Không ngờ Yến Linh cũng biết ngượng ngùng đó. "
Tư Mã Bất Bình cũng mỉm cười, nhìn theo bóng dáng cô vợ nhỏ của mình. Hắn quay sang Đường San San, thấy cô vui vẻ liền nói:
"San San, khi cô cười, cô cũng rất đẹp đó. Hãy cười nhiều hơn đừng lúc nào cũng nghiêm mặt. "
Nghe vậy, Đường San San quay sang nhìn hắn, ánh mắt cả hai chạm nhau khiến cô hơi bối rối. Cô lập tức quay đầu đi, lắp bắp nói:
"Tôi... tôi cũng phải đi chuẩn bị đồ. "
Thấy Đường San San cũng hấp tấp chạy đi, Tư Mã Bất Bình hơi khó hiểu.
"Mình có nói sai gì không ta, sao cô ấy lại bỏ chạy rồi?"
…
Đêm buông xuống, ánh trăng sáng nhạt trải dài khắp mặt đất, mọi người quây quần bên nhau, tiếng cười đùa vang vọng không ngớt, tạo nên một khung cảnh ấm áp và bình yên.
Sau khi ăn uống no nê, ai nấy đều thả lỏng sau những ngày dài rèn luyện mệt mỏi. Triệu Yến Linh ngồi cạnh Tú Tú, đôi mắt cô thoáng vẻ tò mò, bỗng lên tiếng:
"Tú Tú, mấy hôm nay khi giao chiến với muội, tỷ có để ý thấy muội sử dụng một loại võ công rất lợi hại. Nó thoát ẩn thoát hiện, khi tỷ và Tiểu Hải sắp chạm vào muội thì muội lại biến mất rồi xuất hiện ở chỗ khác. Rốt cuộc đó là loại võ công gì vậy?”
Tú Tú mỉm cười, đôi mắt sáng lên, bắt đầu giải thích.
"Đó là Mê Tung Bộ, một loại bộ pháp khá đặc biệt. Khi sử dụng bộ pháp này người sử dụng sẽ di chuyển cực kỳ nhanh nhẹn và linh hoạt, khiến cho đối thủ khó mà xác định được vị trí chính xác của mình. "
"Mỗi bước chân đều nhẹ nhàng, gần như không tạo ra tiếng động. Các chuyển động đan xen qua lại không theo nhịp điệu nào nhất định, làm cho cho đối thủ nhìn thấy ta đang xuất hiện ở chỗ này rồi biến mất xuất hiện ở chỗ khác. "
Triệu Yến Linh ngồi nghe chăm chú vẻ mặt vẫn chưa hết tò mò. Tú Tú tiếp tục giải thích:
"Điều này dễ khiến kẻ thù bối rối và không biết phải tấn công vào đâu. Loại bộ pháp này rất khó đối phó nếu không có kinh nghiệm. Muội được Bình ca dạy nhưng so với huynh ấy thì muội còn kém nhiều lắm. Huynh ấy sử dụng Mê Tung Bộ còn lợi hại hơn muội gấp nhiều lần. "
Nghe vậy, ánh mắt của Triệu Yến Linh liền sáng rực lên, không giấu nổi sự háo hức. Cô lập tức quay sang nhìn Tư Mã Bất Bình, đang ngồi bình thản bên bếp lửa:
"Bình ca, tôi cũng muốn học loại bộ pháp này. Tôi cảm thấy nó rất phù hợp với tôi. "
Đường San San tuy không nói gì nhưng qua ánh mắt của cô, Tư Mã Bất Bình cũng hiểu được rằng cô cũng có ý định học Mê Tung Bộ.
Dù vẻ mặt lạnh lùng, nhưng Đường San San rõ ràng cũng bị cuốn hút bởi bộ pháp đầy mê hoặc này.
Tư Mã Bất Bình gật đầu đáp lại lời của Yến Linh, giọng điệu điềm tĩnh nhưng không kém phần nghiêm túc:
"Được thôi, khi nào chúng ta hoàn thành nhiệm vụ áp tiêu, tôi sẽ dạy cho cả cô và Đường San San bộ pháp này. Nhưng nhớ kỹ, đừng quá ép bản thân học nhiều quá. Nhất là cô đó Yến Linh. "
Nghe vậy, Triệu Yến Linh tròn mắt nhìn hắn, rõ ràng chưa hiểu ý. Tư Mã Bất Bình tiếp tục:
"Nghịch kiếm của cô chỉ mới ở mức nhập môn. Chiêu Vô Ảnh Lưu Tinh phiên bản nghịch cô còn chưa thi triển được. Đừng quá gấp gáp muốn học cái mới mà bỏ qua việc củng cố cái cũ. "
Triệu Yến Linh gật đầu liên tục, mặt mày sáng lên như đứa trẻ được thưởng quà:
"Tôi biết rồi, huynh yên tâm. Tôi sẽ không quên đâu. "
Đôi mắt cô ánh lên sự quyết tâm và háo hức học hỏi.
Như thể chợt nhớ ra điều gì, cô nói tiếp:
"À, mà nhắc tới nghịch kiếm tôi mới nhớ. Tuần trước, tôi có gặp một kẻ cũng sử dụng nghịch kiếm. Thực lực của hắn ở cảnh giới Tông Sư nhưng hắn lại vô cùng ngạo mạn. Khi nào huynh rảnh, hãy giúp tôi dạy dỗ hắn một bài học. "