Tại Trung Nguyên Tiêu Cục, Triệu Thiên Hào đang chăm chú ngắm nhìn thanh đoản kiếm trong tay, ánh mắt ông đầy vẻ hài lòng.
Thanh đoản kiếm này không chỉ ngắn gọn mà còn vô cùng sắc bén, nó được khảm nạm hai viên ngọc nhỏ mô phỏng mặt trời và mặt trăng ở hai đầu chuôi.
Tay cầm làm từ ngọc trắng và ngọc vàng, tinh xảo và quý giá, vỏ kiếm được chạm trổ hoa văn hài hòa giữa mặt trời và mặt trăng, tạo nên sự cân bằng đặc biệt.
Dương Như Ý và Lôi Đại Cang ngồi bên cạnh, mỉm cười nhìn ông say sưa chiêm ngưỡng món bảo vật. Dương Như Ý không nhịn được, bật cười trêu chọc:
"Nhị ca, xem ra đại ca rất hài lòng với món sính lễ Nhật Nguyệt Đoản Kiếm mà Tư Mã Bất Bình mang đến đó. Đệ cứ tưởng đại ca liêm chính lắm không ngờ cũng bị mua chuộc."
Lôi Đại Cang cũng không kém phần hóm hỉnh, gật đầu cười lớn.
"Đúng vậy đó, đại ca à, bọn đệ biết huynh rất thích thanh kiếm này nhưng không cần để lộ ra quá rõ ràng như vậy đâu. Nếu để Yến Linh biết chỉ vì một thanh đoản kiếm mà phụ thân đã đồng ý gả mình đi, chắc con bé sẽ tức lắm đấy. "
Triệu Thiên Hào cẩn thận đặt thanh đoản kiếm vào trong hộp gỗ quý, từng cử chỉ đều thể hiện sự nâng niu và trân trọng.
Hộp được chạm khắc tinh xảo, ánh sáng lấp lánh từ những đường nét tinh tế như muốn tôn vinh vẻ đẹp của món bảo vật.
Khi hộp đã được đóng lại, ông khẽ thở ra như thể vừa hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng.
"Hai đệ đừng có ở đó mà cười ta"
Ông nói với giọng nghiêm túc nhưng không kém phần vui vẻ.
"Đại Cang, rượu quý mà Tư Mã Bất Bình tặng cho đệ không phải đã bị đệ đem đi giấu mất rồi sao? Còn Như Ý, mấy loại thảo dược quý hiếm, đặc biệt là cây Thiên Sơn Tuyết Liên, chẳng phải đệ nâng niu nó còn hơn cả ta với thanh đoản kiếm này à? Vậy mà giờ đệ lại trêu chọc ta về món sính lễ này."
Dương Như Ý cười mỉm, lắc đầu khẽ đáp:
"Đại ca, đệ đâu có nói gì quá đáng, chỉ là thấy huynh thích Nhật Nguyệt Đoản Kiếm quá thôi. Nhưng phải công nhận, thanh kiếm này thật sự là một bảo vật hiếm có trên đời."
"Thôi, đừng nói chuyện này nữa"
Triệu Thiên Hào nói tiếp, ánh mắt đã dịu lại.
"Lần này Tư Mã Bất Bình trở về, Yến Linh có thể vui vẻ trở lại rồi. "
Lôi Đại Cang gật đầu, tỏ ra đồng tình:
"Đại ca nói đúng lắm. Từ lúc Tư Mã Bất Bình đi, con nha đầu Yến Linh đó bề ngoài tỏ ra không quan tâm nhưng thời gian nó về Trung Nguyên Tiêu Cục còn ít hơn thời gian ở nhà Tư Mã Bất Bình nữa. "
"Chưa gả mà đã vậy rồi sau này gả rồi không biết nó có quên luôn nơi này không nữa. Mà tính ra trong ba chị em, nó là đứa nhỏ tuổi nhất và cũng là đứa sắp lập gia đình sớm nhất nữa, đúng là không ngờ mà. "
Nghe vậy, Triệu Thiên Hào bất đắc dĩ lắc đầu.
"Được rồi, chuyện của bọn trẻ cứ để bọn trẻ suy tính đi. "
Ông ngập ngừng một chút, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
"Mà nhắc Yến Linh, ta mới nhớ chuyện về vị kiếm khách trẻ tuổi tên là Âu Dương Vô Địch. Đại Cang, đệ thường lui tới trên Giang hồ, vậy đệ có ấn tượng gì với vị kiếm khách này không? "
Lôi Đại Cang suy tư một lúc rồi mới lên tiếng.
"Đệ từng nghe nói suốt vùng quan ngoại có một vị kiếm khách trẻ tuổi, kiếm pháp quái dị và rất lợi hại. Trước đây, đệ cũng nghe đồn các cao thủ trong Võ Lâm đặc biệt là trưởng môn phái Thiếu Lâm đã bị hạ bởi một kiếm khách trẻ tuổi, người đó có kiếm pháp khác hẳn người thường. Xem ra đó chính là Âu Dương Vô Địch rồi. "
Dương Như Ý xen vào cuộc nói chuyện.
"Đại ca, huynh còn nhớ một người tên là Lăng Thông Thiên, Kích Thiên Lâu Chủ không? "
Triệu Thiên Hào gật đầu, ánh mắt hiện lên một tia không mấy thiện cảm khi nhắc đến cái tên này. Ông đáp:
"Kích Thiên Lâu Chủ Lăng Thông Thiên... Tất nhiên là ta còn nhớ. Gã nhờ vào bộ kiếm pháp Kích Thiên Thập Tam Thức mà chiếm được một vị trí rất cao trên giang hồ, có thể xem là một nhân vật tiếng tăm. "
"Nhưng nói thật thì ta cũng không ưa gì gã này. Gã rất coi trọng quyền lợi cá nhân, lúc nào cũng tự phụ và nhỏ mọn. Một con người như thế, tuy có võ công cao cường nhưng bản chất chẳng đáng tôn trọng."
Lời nói của Triệu Thiên Hào nặng nề, rõ ràng ông không hề có chút thiện cảm nào với Lăng Thông Thiên.
Lôi Đại Cang ngồi bên cạnh liền gật đầu tán thành, giọng ông cũng đầy vẻ khinh miệt:
"Đại ca nói đúng, Lăng Thông Thiên không chỉ tự phụ mà còn dung túng, bao che cho thuộc hạ. Mười hai tên đệ tử của hắn, tự xưng là Lan Lăng Thập Nhị Thiếu, thật sự là một lũ côn đồ kiêu ngạo. "
"Bọn chúng thường xuyên giương oai diệu võ, không coi ai ra gì cả. Đúng với câu Thượng bất chính, hạ tắc loạn. Nhưng mà này, Như Ý, sao đệ lại nhắc đến tên đó?"
Dương Như Ý nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, ánh mắt đầy suy tư trước khi lên tiếng giải thích:
"Đại ca, nhị ca, các huynh có biết không? Gần đây, trong số mười hai tên đệ tử của Lăng Thông Thiên, hơn phân nửa bọn chúng đã bị một kiếm khách trẻ tuổi chặt đứt năm ngón tay."
Nghe đến đây, Triệu Thiên Hào và Lôi Đại Cang đều ngạc nhiên. Lôi Đại Cang hỏi vội:
"Ai mà dám đối đầu với Lan Lăng Thập Nhị Thiếu vậy?"
Dương Như Ý chậm rãi đáp:
"Người đó chính là Âu Dương Vô Địch. Sau sự việc đó, Lăng Thông Thiên đã tung tin trên khắp giang hồ rằng hắn sẽ phanh thây Âu Dương Vô Địch để trả thù, nhưng đến giờ... hắn vẫn chẳng làm gì được y."
Những lời nói của Dương Như Ý như thêm dầu vào lửa. Lôi Đại Cang không thể tin rằng Lăng Thông Thiên, một kẻ tiếng tăm trên giang hồ, lại bất lực trước một kiếm khách trẻ tuổi. Ông nhếch môi, giọng pha chút khinh thường:
"Âu Dương Vô Địch quả nhiên lợi hại. Nhưng mà ta không ngờ Lăng Thông Thiên lại không dám ra tay với y. Thật là mất mặt mà."
Dương Như Ý gật đầu tiếp tục nói, giọng của ông có phần thận trọng hơn:
"Tuy Âu Dương Vô Địch rất mạnh, tuổi trẻ mà đã đạt đến cảnh giới Tông Sư, có thể nói là một thiên tài hiếm có. Nhưng hắn lại quá tự cao và ngạo mạn đây cũng chính là khuyết điểm lớn nhất của hắn.
"Đệ đang lo, nếu hắn mà đụng độ với Tư Mã Bất Bình, thì kết cục của hắn sẽ rất thảm. Huynh cũng biết đó, Tư Mã Bất Bình từ trước đến nay rất tàn nhẫn, chẳng bao giờ nương tay với kẻ đối đầu mình đâu. "
Lôi Đại Cang nghe vậy thì nhíu mày, giọng nói xen lẫn sự lo lắng:
"Như Ý, ý đệ là Âu Dương Vô Địch sẽ đụng độ với Tư Mã Bất Bình sao? Nếu chuyện đó xảy ra thì thật khó lường trước được hậu quả. "
Dương Như Ý gật đầu, ánh mắt không giấu được sự lo âu:
"Thật lòng mà nói, Âu Dương Vô Địch dù ngông cuồng tự phụ nhưng hắn vẫn được coi là một đại hiệp. Một người như hắn mà cứ thế chết đi thì quả thật đáng tiếc. "
"Nhưng với tính cách của Tư Mã Bất Bình, nếu hai người thật sự đụng độ, Âu Dương Vô Địch chắc chắn không có cơ hội. "
Triệu Thiên Hào thở dài, trầm ngâm một hồi lâu rồi mới chậm rãi nói:
"Đệ nói đúng. Âu Dương Vô Địch tuy là một thiên tài nhưng nếu để sự ngạo mạn lấn át lý trí, sớm muộn gì cũng sẽ gặp tai họa. Ta chỉ hy vọng hắn đừng đụng phải Tư Mã Bất Bình, nếu không... kết cục của hắn sẽ rất đáng tiếc. "
…
Đêm đến, dưới bầu trời đêm trong vắt, ánh trăng soi rọi xuống khu vườn nhỏ trước sân, Tư Mã Bất Bình và Tiểu Hải ngồi trên ghế thưởng thức trà và bánh.
Gió thổi nhè nhẹ, mang theo hơi lạnh của đêm khuya nhưng trong lòng Tư Mã Bất Bình không khỏi thấy khó chịu.
Hắn ngồi dựa lưng vào ghế, mắt khẽ liếc nhìn về phía căn phòng phía xa, nơi ánh đèn vẫn còn sáng.
Trong căn phòng ấy, Triệu Yến Linh, Đường San San và Tú Tú đang trò chuyện, tiếng cười nói rộn ràng không ngớt vang ra.
Tư Mã Bất Bình chán nản thở dài, ánh mắt dừng lại trước cửa phòng một lúc lâu, lòng không khỏi cảm thán:
"Con gái thật dễ dàng kết thân với nhau... "
Hắn nhớ lại buổi gặp đầu tiên của Triệu Yến Linh và Tú Tú, cả hai lúc ấy còn rất ngượng ngùng, không dám nói chuyện với nhau nhiều.
Vậy mà chỉ sau một lúc hai người đã trở thành thân thiết như chị em. Triệu Yến Linh còn hào hứng giới thiệu Đường San San cho Tú Tú và kết quả là đến đêm rồi mà cả ba vẫn còn ngồi tâm sự.
Những tiếng cười râm ran, những câu chuyện không ngừng khiến hắn không thể không để ý.
Trong lòng, Tư Mã Bất Bình nảy lên một suy nghĩ khó chịu:
"Yến Linh cũng thật là... Lúc đầu còn tỏ ra nhớ mình lắm nhưng từ khi có khuê mật rồi thì quên luôn phu quân."
Hắn cau mày, thầm nghĩ đến việc mình như bị bỏ quên. Càng nghĩ, lòng hắn càng thấy bứt rứt như thể có cái gì đó không thoải mái len lỏi trong tâm trí.
Hắn quay đầu nhìn sang Tiểu Hải đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt vô cùng thư thái.
Tiểu Hải chẳng biết gì về tâm trạng của sư phụ, vẫn vui vẻ nhâm nhi tách trà và cắn từng miếng bánh.
Điệu bộ của hắn ung dung, bình thản, hoàn toàn thả lỏng trong khoảnh khắc bình yên này.
Nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của Tiểu Hải, Tư Mã Bất Bình lại càng bực mình hơn. Giọng hắn lạnh nhạt vang lên:
"Tiểu Hải, lâu rồi chúng ta chưa luận bàn. Ngươi mau chóng ăn xong rồi ra làm nóng người với ta."
Lời nói của Tư Mã Bất Bình như sét đánh giữa bầu trời yên ả. Tiểu Hải vốn đang thư thái tận hưởng bánh và trà, bất ngờ nghe thấy câu này, lập tức sặc trà, khuôn mặt hắn trở nên trắng bệch, ho sặc sụa. Đôi mắt hoảng loạn nhìn sư phụ, giọng nói lắp bắp:
"Sư phụ... Đệ tử đã làm sai điều gì rồi sao?"
Hắn biết rõ mỗi lần sư phụ đột ngột muốn “luận bàn” là sẽ không có gì tốt lành. Những trận đấu với sư phụ không khác gì địa ngục trần gian.
Mỗi khi sư phụ mất hứng, người luyện tập chung với hắn thường là người chịu trận.
Tư Mã Bất Bình chẳng buồn giải thích, chỉ nhếch môi đáp lại bằng giọng điệu lạnh lùng, đầy mệnh lệnh:
"Ngươi ăn lẹ đi, đừng để ta phải chờ lâu."
Tiểu Hải thở dài trong lòng, biết mình không còn đường thoát. Hắn vội vàng cầm lấy miếng bánh còn lại, nhai ngấu nghiến như thể đó là bữa cuối cùng.
Hắn biết rằng sau lần “làm nóng người” này, mình chắc chắn sẽ thê thảm chẳng kém gì một chiến trường đầy máu lửa.
Gió vẫn thổi nhẹ qua, những tiếng cười rộn rã của ba cô gái trong phòng vẫn vang lên xa xa nhưng ở ngoài sân không khí đã thay đổi.
Lúc này Tư Mã Bất Bình với những suy nghĩ ngổn ngang và cơn khó chịu không tên. Hắn biết rõ rằng mình không dễ dàng tha thứ cho cảm giác này và Tiểu Hải... sẽ là người chịu trận.