Tư Mã Bất Bình dẫn Triệu Yến Linh đi dạo khắp thành Kim Lăng. Phố phường tấp nập, hàng quán dọc hai bên đường tràn ngập đủ loại sản vật từ khắp nơi.
Tiếng người bán hàng rong hòa quyện với tiếng cười nói rôm rả của người qua lại tạo nên một không khí nhộn nhịp và náo nhiệt.
Triệu Yến Linh lúc đầu vẫn giữ vẻ mặt hờ hững, cố tình tỏ ra thờ ơ. Nhưng chẳng bao lâu khi nhìn thấy những món đồ tinh xảo, lạ mắt bày bán khắp nơi thì ánh mắt cô không khỏi lóe lên sự tò mò.
Mỗi khi Triệu Yến Linh dừng lại nhìn món đồ nào đó lâu hơn một chút, Tư Mã Bất Bình liền không chút do dự móc tiền ra mua ngay cho cô.
Nào là những chiếc trâm cài tóc được chạm khắc tinh xảo hình những bông hoa mai tinh khiết, nào là những viên ngọc trai sáng bóng rồi cả những bộ y phục bằng lụa tơ tằm mềm mại được thêu thùa tỉ mỉ những họa tiết hoa văn tinh xảo.
Mỗi lần hắn mua, Triệu Yến Linh đều giả vờ không để ý nhưng đôi mắt lấp lánh của cô không giấu được sự vui thích. Cô cố gắng kìm nén niềm vui sướng trong lòng nhưng khóe miệng lại không thể ngăn được một nụ cười nhẹ.
Sau khi dạo chơi được một lúc lâu, Tư Mã Bất Bình liền nhờ người mang những món đồ mà hắn mua cho Triệu Yến Linh đem về Trung Nguyên Tiêu Cục trước, còn hắn và Triệu Yến Linh thì nghỉ chân tại một quán trà gần đó.
Triệu Yến Linh vui vẻ nói:
"Cảm ơn huynh nha. Hôm nay huynh đã mua cho tôi rất nhiều đồ đẹp. Huynh nghĩ nếu tôi mặc những bộ trang phục ấy và đeo mấy món trang sức lên, thì tôi có đẹp hơn không?"
Tư Mã Bất Bình nhìn cô, thấy nụ cười rạng rỡ thay thế cho những cảm xúc tức giận trước đó, lòng hắn như nhẹ nhõm đi. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng nói:
"Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời. Thương thầm một nụ cười, cả một đời phiêu lãng. Mọi thứ có đẹp đến đâu cũng không bằng nụ cười của cô. Trong mắt tôi, khi cô cười cô là đẹp nhất và tôi sẽ làm tất cả chỉ để thấy cô cười."
Triệu Yến Linh thoáng ngạc nhiên trước lời nói của hắn. Tim cô bỗng đập nhanh hơn, gương mặt trở nên ửng đỏ. Cô ngượng ngùng thấp giọng:
"Huynh chỉ biết nói lời ngon ngọt để dụ tôi thôi."
Tư Mã Bất Bình bỗng trở nên nghiêm túc hơn, đôi mắt sâu thẳm của hắn chăm chú nhìn vào cô. Hắn khẽ nói:
"Yêu mà không dám nói, đến cuối cùng chỉ còn lại tiếc nuối mà thôi. Yến Linh, tôi đã từng mơ một giấc mơ. "
"Trong giấc mơ ấy, tôi không đủ can đảm để nói ra hết những gì trong lòng, chỉ biết âm thầm che giấu, luôn lấy danh nghĩa bạn bè để được quan tâm và giúp đỡ cô. Và rồi tôi đã đánh mất đi tất cả từ bản thân cho đến tình yêu. "
"Vậy nên, tôi sẽ không để giấc mơ ấy thành sự thật. Những gì tôi nói với cô đều là thật lòng. Đối với tôi, cô là người đẹp nhất. Tôi rất thích cô...và tôi thật sự rất muốn cô trở thành vợ tôi."
Triệu Yến Linh càng thêm bối rối, đôi má cô ửng đỏ hẳn lên. Cố giấu đi sự ngượng ngùng trong lòng. Cô lắp bắp nói:
"Huynh... huynh chỉ biết nói quá lên thôi. Không ngờ huynh lại tin vào một giấc mơ không có thật như thế".
Tư Mã Bất Bình mỉm cười nhẹ nhàng rót trà cho cô:
"Thật cũng được, giả cũng được. Như tôi đã nói, tôi sẽ làm tất cả chỉ để được thấy cô cười. Từ nay về sau mọi chuyện cứ để tôi lo, còn cô chỉ cần mỗi ngày đều vui vẻ làm những gì mình thích là được rồi."
Triệu Yến Linh nhìn hắn một lúc lâu rồi mỉm cười, mặt cô vẫn đỏ ửng nhưng cô cũng nghiêm túc nói:
"Huynh đã nói thì phải giữ lời đó. Nếu sau này huynh mà làm cho tôi buồn thì tôi sẽ cho huynh biết tay."
…
Trong khi đó, tại Trung Nguyên Tiêu Cục...
Tiểu Thanh và Tiểu Hồng thấy Triệu Thiên Hào lẻ bóng rời khỏi, cả hai đều cảm thấy không an tâm. Tiểu Hồng vội lên tiếng:
"Triệu Thiên Hào lần này một mình ra khỏi Trung Nguyên Tiêu Cục, lại còn rất bí mật. Xem ra hắn đang muốn tới Đường Gia."
Tiểu Thanh gật đầu đồng tình:
"Ngươi nói đúng, chúng ta phải đi báo với tiểu thư mới được."
Ngay khi Tiểu Thanh và Tiểu Hồng định quay về báo tin thì đã bị Dương Như Ý cùng một nhóm người chặn lại. Dương Như Ý lạnh lùng nói:
"Bắt họ lại."
...
Tại Đường Gia, Triệu Thiên Hào đứng trước cửa, bình tĩnh gõ cửa. Cửa được mở ra, một tên hạ nhân tò mò hỏi:
"Không biết các hạ tới đây để làm gì?"
Triệu Thiên Hào bình thản đáp:
"Xin thông báo với gia chủ rằng, Triệu Thiên Hào của Trung Nguyên Tiêu Cục xin bái phỏng."
Trong một căn phòng tối tăm, người đàn ông lưng gù nghe báo cáo của thuộc hạ thì lộ rõ vẻ ngạc nhiên:
"Triệu Thiên Hào dám một mình tới đây à? Rốt cuộc mục đích của hắn là gì?"
Miêu Phụng vội vàng nói:
"Lão gia, vậy chúng ta nên làm sao, có nên mời hắn vào đây không?"
Người đàn ông lưng gù cười lạnh:
"Có con cá tự chui đầu vào lưới thì làm sao ta bỏ qua được. Miêu Phụng, ngươi hãy để hắn vào, cho hắn lãnh giáo Miêu Gia kiếm của ngươi rồi sau đó dẫn hắn đi gặp San San, ngươi hiểu ý ta chứ?"
Miêu Phụng gật đầu cung kính đáp:
"Thuộc hạ hiểu rõ, thuộc hạ sẽ đi làm ngay."
Sau khi Miêu Phụng rời đi, người đàn ông lưng gù cười lớn:
"Hahaha, Triệu Thiên Hào, ta đang khó khăn nghĩ cách làm sao để giết được ngươi, không ngờ ngươi lại tự đưa tới cửa. Xem ra ta đã đánh giá ngươi quá cao rồi, hahaha."
…
Cửa được mở ra, Miêu Phụng bước tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Thiên Hào:
"Triệu Tổng Tiêu Đầu, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Triệu Thiên Hào hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại:
"Lần trước ngươi câu giờ để ta không kịp thời gian ngăn cản Thanh Sơn đi lấy trộm Thiên Trúc Linh Chi và hôm nay ngươi định giở lại trò đó phải không?"
Miêu Phụng cười nhạt:
"Ông muốn nói sao cũng được, ông muốn gặp mặt tiểu thư của tôi đúng không? Vậy thì phải lãnh giáo cây kiếm trong tay tôi cái đã."
Nói xong, Miêu Phụng liền đi vào trong sân rút kiếm ra khỏi vỏ. Thấy vậy Triệu Thiên Hào cũng rút kiếm rồi cả hai cùng lao vào giao chiến.
Miêu Phụng liên tục tấn công, tung ra những nhát chém nhanh và chính xác, kiếm khí sắc bén xé gió. Triệu Thiên Hào bình tĩnh đón đỡ từng đòn tấn công của Miêu Phụng.
Lúc đầu Triệu Thiên Hào định đánh nhanh thắng nhanh nhưng đối với kiếm pháp mà Miêu Phụng đang sử dụng khiến ông cảm thấy bất ngờ.
Triệu Thiên Hào nhớ mình đã từng thấy kiếm pháp này ở đâu đó rồi. Vì vậy, ông quyết định thay đổi chiến thuật, chủ động phòng thủ để quan sát kỹ hơn kiếm pháp của bà ta.
Sau một lúc giao đấu, Triệu Thiên Hào đã nhận ra được kiếm pháp mà Miêu Phụng đang sử dụng chính là Miêu Gia Kiếm Pháp. Ông ta ngạc nhiên nói:
"Miêu Gia Kiếm Pháp, vậy ngươi chính là Miêu Phụng, người đã biệt tích nhiều năm trong Võ Lâm."
Miêu Phụng hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng:
"Xem ra ông cũng có kiến thức đó."
Nói xong bà ta lại tiếp tục tấn công, kiếm khí càng lúc càng mãnh liệt.
Triệu Thiên Hào vừa đón đỡ vừa hỏi:
"Ngươi tại sao lại xuất hiện ở đây?"
Miêu Phụng lạnh lùng đáp:
"Ông không cần biết. Nếu muốn gặp tiểu thư ta thì phải đánh thắng ta trước."
Nghe vậy, Triệu Thiên Hào liền nghiêm túc tấn công dồn dập về phía Miêu Phụng. Ông tung ra chiêu thức Thất Tinh Tề Chiêu, bảy luồng kiếm khí sắc bén bao vây Miêu Phụng.
Miêu Phụng liên tục lui về sau cố gắng né tránh những đòn tấn công của Triệu Thiên Hào. Tuy nhiên, với sức tấn công mạnh mẽ của Triệu Thiên Hào, Miêu Phụng không thể né tránh được nữa. Thanh kiếm của bà ta bị đánh bay rồi rơi xuống đất.
Triệu Thiên Hào thu kiếm lại, bình tĩnh nói:
"Miêu Gia Kiếm Pháp, ta đã lãnh giáo rồi. Bây giờ có thể dẫn ta đi gặp chủ nhân ngươi được chưa?"
Miêu Phụng nhặt kiếm lên, lạnh lùng nói:
"Triệu Thiên Hào, ngươi khoan hãy đắc chí. Nếu muốn gặp mặt lão gia thì phải gặp tiểu thư trước."
Triệu Thiên Hào bình thản đáp:
"Nhập gia tùy tục, mời dẫn đường."
Miêu Phụng hừ một tiếng rồi quay người đi, Triệu Thiên Hào từ từ theo sau.
Khi đi tới hành lang được bao trùm bởi hình ảnh hoa đào, Triệu Thiên Hào bỗng nhiên cảm thấy toàn thân lạnh run. Cả người hắn như bị đóng băng, thần trí trở nên mơ hồ. Triệu Thiên Hào thầm nghĩ:
"Đã hơn 20 năm rồi, từ khi xảy ra thảm án các thiếu nữ chết đều cầm đóa hoa đào trên tay, dẫn đến việc từ đó cho tới nay mình ghê tởm hoa đào tới cực điểm. Vậy mà khắp nơi này đều toàn là hoa đào, rõ ràng là họ muốn làm rối loạn tâm trí của mình. Xem ra đối phương hiểu rất rõ về mình."
Miêu Phụng thấy Triệu Thiên Hào có vẻ mất bình tĩnh, trong lòng thầm đắc ý.
"Quả nhiên lão gia rất cao minh, biết được Triệu Thiên Hào cực kỳ ghê tởm hoa đào. Hiện tại tâm trí của Triệu Thiên Hào đang rất là rối loạn, xem ra hôm nay Triệu Thiên Hào khó mà thoát khỏi cái chết rồi."
Miêu Phụng lạnh nhạt lên tiếng:
"Triệu Tổng Tiêu Đầu, sao ông không đi tiếp vậy? Hay là ông đã sợ rồi?"
Triệu Thiên Hào cố gắng lấy lại bình tĩnh, giọng nói có phần run rẩy:
"Nếu đã sợ thì ta không tới đây. Đừng nhiều lời, mau tiếp tục đi đi."