Hôm sau tại chỗ cũ, Triệu Yến Linh háo hức nhìn Tư Mã Bất Bình nói:
"Huynh mau cho tôi xem uy lực của kiếm pháp nghịch mà huynh nói đi."
Tư Mã Bất Bình cầm kiếm gỗ trên tay mỉm cười nói:
"Vậy cô còn chờ gì nữa mau tấn công đi."
Triệu Yến Linh không chút do dự, lập tức xông tới. Từng động tác của cô đều mạnh mẽ và dứt khoát, kiếm phong rít lên trong không khí như tiếng gió rít qua những cành cây. Tư Mã Bất Bình nhẹ nhàng đón đỡ từng đòn tấn công của cô.
Ngay khi Triệu Yến Linh định tấn công tiếp thì cô bỗng nhận ra Thanh kiếm của Tư Mã Bất Bình đã đặt lên cổ cô và tay cầm kiếm của hắn đã bị đổi chiều khi nào không hay.
Tư Mã Bất Bình thu kiếm lại nói:
"Đây là yếu tố bất ngờ. Nếu cô thuần thục sử dụng nghịch kiếm thì trong chiến đấu cô có thể tự do luân chuyển lúc thuận lúc nghịch khiến đối thủ khó lòng phòng bị. Nào, tấn công tiếp đi. Lần này tôi sẽ sử dụng kiếm nghịch để đối đầu với cô."
Triệu Yến Linh tiếp tục tấn công cô lao lên như một cơn gió, thanh kiếm trong tay cô vút qua không khí với những đường kiếm sắc bén và mạnh mẽ. Triệu Yến Linh tấn công liên tiếp, mỗi chiêu thức là sự kết hợp của những đòn đánh tinh túy mà cô đã khổ luyện.
Nhưng bất kể cô tung ra bao nhiêu chiêu thức, Tư Mã Bất Bình vẫn dễ dàng hóa giải từng đòn một. Kiếm của hắn nhẹ nhàng di chuyển vô hiệu hóa từng đòn tấn công với sự điềm tĩnh đáng kinh ngạc.
Càng đấu, Triệu Yến Linh càng cảm thấy sự khó tin. Dù hắn cầm kiếm ngược, một cách cầm không theo bất kỳ quy tắc nào nhưng mỗi đường kiếm của Tư Mã Bất Bình vẫn linh hoạt và uyển chuyển.
Không chịu thua cô tiếp tục tấn công quyết tâm vượt qua hắn. Cô thi triễn chiêu thức Vô Ảnh Lưu Tinh. Những đòn kiếm nhanh như chớp, liên tiếp tấn công vào về phía đối thủ nhưng Tư Mã Bất Bình vẫn dễ dàng đón đỡ.
Ngay khi hắn xoay người né tránh một đòn tấn công của cô, cô liền lập tức xông tới tấn công ngay điểm mù phía sau lưng hắn. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ấy kiếm của Tư Mã Bất Bình đã kề ngay cổ cô, lưỡi kiếm dừng lại cách da thịt cô chỉ một khoảng nhỏ.
Tư Mã Bất Bình thu kiếm lại, giọng nói trầm ấm vang lên:
"Nghịch kiếm khác với cách sử dụng kiếm thông thường. Mỗi đòn tấn công, mỗi đường đi của kiếm đều bất ngờ và khó đoán. Đôi khi điểm yếu của người cầm kiếm thuận lại trở thành điểm mạnh của người sử dụng nghịch kiếm. Nào, tiếp tục tấn công đi."
Triệu Yến Linh thở hổn hển nhưng không từ bỏ. Cô lại lao vào tấn công nhưng càng đấu cô càng bị nghiền ép bởi lối đánh kỳ lạ và khó lường của hắn. Những đòn tấn công của Tư Mã Bất Bình không theo quy tắc nào khiến cô phải vất vả chống đỡ.
Ngồi nghỉ mệt dưới gốc cây, Triệu Yến Linh phấn khích nói:
"Nghịch kiếm quả nhiên rất lợi hại. Huynh mau dạy tôi đi."
Tư Mã Bất Bình gật đầu nói:
"Nghịch kiếm là một phương pháp chiến đấu hoàn toàn khác, nó yêu cầu người sử dụng phải có sự linh hoạt và tư duy sáng tạo vượt trội. Khi cầm kiếm nghịch thì mọi đòn tấn công và phòng thủ của người sử dụng đều có thể trở nên khó lường và bất ngờ với đối thủ. Chúng có thể xuất phát từ những góc độ không ngờ tới khiến đối thủ không thể dễ dàng dự đoán và phòng bị "
"Điểm mạnh của kiếm nghịch là khả năng tận dụng điểm yếu của kiếm thuận. Chẳng hạn như khi tôi quay lưng lại như lúc nãy, đối thủ có thể nghĩ rằng đây là sơ hở nhưng thực chất tôi lại đang ở vị trí hoàn hảo để tấn công."
Triệu Yến Linh lắng nghe chăm chú đôi mắt sáng lên từng chút khi hiểu thêm về sự kỳ diệu của nghịch kiếm. Cô hỏi:
"Nhưng tại sao lại ít người sử dụng kiếm nghịch như vậy?"
Tư Mã Bất Bình giải thích:
"Vì kiếm nghịch đi ngược lại với những gì mà người ta thường làm. Nó đòi hỏi người luyện phải phá bỏ những tư duy cố định, phải dám nghĩ dám làm. Hơn nữa việc luyện tập kiếm nghịch cũng rất khó khăn và nguy hiểm nên không phải ai cũng có thể kiên trì đến cùng."
"Nghịch kiếm yêu cầu người luyện phải hiểu rõ về cơ thể mình, về cách chuyển động sao cho linh hoạt và nhanh nhạy. Mỗi đòn tấn công, mỗi đường kiếm đều cần phải chuẩn xác bởi vì chỉ cần một sai lầm nhỏ thì người sử dụng có thể bị phản đòn ngay lập tức. "
"Một khi đã thuần thục nghịch kiếm thì nó sẽ giúp người sử dụng đạt đến một cảnh giới mới, không bị gò bó bởi bất kỳ quy tắc nào."
Triệu Yến Linh mong đợi nói:
"Vậy làm thế nào để luyện tập nghịch kiếm?"
Tư Mã Bất Bình nghiêm túc nói:
"Cô hãy bắt đầu bằng việc cầm kiếm ngược, từ từ làm quen với cảm giác này rồi sau đó luyện tập các chiêu thức cơ bản nhưng hãy làm ngược lại so với cách mà cô đã quen. Khi đã thành thạo thì hãy thử kết hợp các chiêu thức với nhau một cách tự do mà không theo khuôn mẫu nào. "
"Cứ tiếp tục như vậy đến khi nào cô đã quen với việc sử dụng kiếm nghịch. Yến Linh, nếu cô có thể thành thạo sử dụng nghịch kiếm thì cô sẽ không chỉ làm chủ được lối đánh đặc biệt này mà còn có thể tạo ra sự biến hóa khôn lường trong trận đấu."
"Khi cô đã nắm vững cả kiếm thuận và kiếm nghịch thì cô có thể tự do chuyển đổi giữa chúng một cách tự nhiên mà không bị ràng buộc bởi bất kỳ quy tắc nào. Điều này sẽ khiến đối thủ không thể phán đoán được bước tiếp theo của cô. "
"Hãy tưởng tượng khi đối thủ đã quen với lối đánh thuận của cô thì cô bất ngờ chuyển sang lối đánh nghịch thì lúc đó toàn bộ cục diện trận đấu sẽ thay đổi. Ngược lại khi đối thủ bắt đầu đề phòng lối đánh nghịch của cô thì cô lại đột ngột chuyển về kiếm thuận khiến họ hoàn toàn rơi vào thế bị động. "
"Đây chính là bí quyết để tạo ra những đòn đánh bất ngờ khiến đối thủ không kịp phản ứng. Nhưng nên nhớ rằng việc chuyển đổi giữa hai lối đánh đòi hỏi sự tập trung cao độ và khả năng phản ứng nhanh nhạy. Nếu không cẩn thận cô sẽ dễ bị đối thủ nắm bắt sơ hở và phản công."
Triệu Yến Linh nghe xong ánh mắt sáng lên, tràn đầy quyết tâm nói:
"Tôi sẽ cố gắng hết sức luyện tập."
Tư Mã Bất Bình mỉm cười cầm kiếm gỗ lên thi triển những đòn đánh cơ bản của nghịch kiếm. Mỗi động tác của hắn đều dứt khoát, uyển chuyển như nước chảy mây trôi. Mặc dù sử dụng kiếm gỗ nhưng trong tay Tư Mã Bất Bình thì thanh kiếm ấy vẫn tỏa ra một uy lực khó tả.
Sau khi thi triển xong hắn liền đưa kiếm cho Triệu Yến Linh nói:
"Trước tiên cô hãy sử dụng kiếm gỗ trước vì nghịch kiếm rất là khó sử dụng và nguy hiểm nên xài kiếm gỗ cho quen rồi hãy dùng kiếm thật. Khi nãy tôi đã thi triển những đòn đánh cơ bản, cô hãy dựa theo đó mà luyện tập. Sau khi cô thuần thục rồi thì hãy tự do sáng tạo theo ý muốn của cô."
Triệu Yến Linh gật đầu rồi cầm kiếm gỗ lên luyện tập. Tuy nhiên, ngay từ những động tác đầu tiên cô đã nhận ra sự khó khăn mà hắn đã cảnh báo. Kiếm gỗ trong tay cô dường như có ý chí riêng không theo sự điều khiển của chủ nhân.
Những động tác của cô chậm chạp, vụng về, không hề có sự trơn tru hay dứt khoát như những gì Tư Mã Bất Bình vừa thể hiện.
Kiếm pháp nghịch kiếm này đòi hỏi một sự phối hợp giữa sức mạnh và sự uyển chuyển nhưng cơ thể cô lại cảm thấy nặng nề và khó khăn trong việc thực hiện.
Mặc dù gặp nhiều trở ngại nhưng Triệu Yến Linh không nản lòng. Cô cắn răng kiên trì, từng chút một luyện tập lại những động tác mà Tư Mã Bất Bình đã chỉ dẫn.
Mồ hôi bắt đầu chảy xuống trán nhưng cô không để ý, tất cả tâm trí đều tập trung vào từng động tác từng đường kiếm.
Tư Mã Bất Bình đứng bên cạnh, đôi mắt sắc bén quan sát từng chuyển động của cô. Hắn thấy được sự lúng túng và nỗ lực trong từng đường kiếm của cô nhưng cũng cảm nhận được tinh thần kiên định không chịu thua cuộc.
Tư Mã Bất Bình nhẹ nhàng nhắc nhở, giọng nói vừa đủ để cô nghe thấy nhưng không làm gián đoạn nhịp độ luyện tập của cô.
"Cô đừng quá căng thẳng mà hãy thả lỏng cơ thể hơn. Nghịch kiếm không chỉ đòi hỏi sức mạnh mà còn cần sự uyển chuyển. Đừng ép bản thân phải hoàn hảo ngay từ đầu. Hãy cảm nhận dòng chảy trong từng động tác. "
Triệu Yến Linh cố gắng làm theo lời hắn, từng bước thả lỏng cơ thể và để bản năng dẫn lối. Những động tác bắt đầu trở nên mượt mà hơn, kiếm trong tay không còn nặng nề mà bắt đầu hòa quyện với ý chí của cô.
Tư Mã Bất Bình gật đầu hài lòng.
"Đúng rồi, cứ như vậy. Đừng lo lắng về việc phải hoàn thành đúng mọi chiêu thức. Quan trọng là cô cảm nhận được sự hài hòa giữa cơ thể và thanh kiếm. "
Triệu Yến Linh tiếp tục luyện tập, dần dần, những đường kiếm của cô trở nên nhịp nhàng hơn, uyển chuyển hơn. Những cú đánh nghịch kiếm không còn rời rạc như trước, mà bắt đầu có sự liên kết như những dòng nước chảy nối tiếp nhau. Dù chưa hoàn toàn thuần thục nhưng sự tiến bộ rõ rệt trong từng động tác khiến cô cảm thấy tự tin hơn.
Mồ hôi thấm ướt áo cô nhưng nụ cười hài lòng đã nở trên môi. Cô biết mình đã vượt qua được một trong những trở ngại lớn nhất ban đầu và đang từng bước tiến gần hơn đến việc làm chủ kiếm pháp này.
Tư Mã Bất Bình nhìn thấy sự tiến bộ của cô, không khỏi gật đầu hài lòng.
"Cô đang tiến bộ rất nhanh nhưng đừng quá vội vàng. Luyện kiếm là một quá trình dài, không ai có thể thành thục chỉ sau một ngày hay hai ngày. Cứ từ từ mà tiến, rồi cô sẽ đạt được sự hoàn hảo mà mình mong muốn. "