Chương 54: Tư Mã Bất Bình rồi sẽ có ngày tôi cho huynh biết tay

Sáng sớm, Tư Mã Bất Bình bình thản nhấp một ngụm trà. Hơi nóng từ ly trà bốc lên hòa quyện với hương thơm của lá trà tươi mới tạo nên một cảm giác yên bình. Hắn nhẹ nhàng nhấc miếng bánh lên, từ từ thưởng thức, từng miếng bánh mềm mịn tan trong miệng. Nhìn thấy Triệu Yến Linh cứ đi qua đi lại hắn liền nói:

"Tôi biết cô lo lắng cho cha cô nhưng chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới. Cô có đi tới đi lui như vậy cũng không giải quyết được gì. Cứ ngồi xuống đợi xem kết quả đi."

Nghe vậy Triệu Yến Linh dừng lại một chút rồi ngập ngừng ngồi xuống ghế. Nhưng sự lo lắng vẫn hiện rõ trên khuôn mặt cô, cô nhìn chằm chằm vào Tư Mã Bất Bình rồi nói với giọng đầy căng thẳng:

"Tuy cách của huynh có thể giúp cha tôi chiến thắng nhưng cũng có rủi ro thì làm sao tôi không lo lắng cho được?"

Tư Mã Bất Bình nhún vai định tiếp tục ăn miếng bánh còn lại. Nhưng trước khi hắn kịp chạm vào, Triệu Yến Linh đã nhanh tay chộp lấy và đưa lên miệng, cô ăn một cách điên cuồng tựa như đó là việc duy nhất cô có thể làm để giải tỏa sự lo âu trong lòng.

Thấy vậy, Tư Mã Bất Bình cũng không nói gì chỉ lặng lẽ từ tốn rót trà vào ly. Tuy nhiên ngay khi ly trà vừa được rót đầy, Triệu Yến Linh đã lập tức giành lấy và uống hết trong một hơi.

Không nói một lời, Tư Mã Bất Bình im lặng nhìn cô. Một thoáng yên lặng trôi qua, hắn nhẹ nhàng lên tiếng:

"Cô phải có lòng tin với cha cô chứ. Ngay cả người con rể như tôi cũng tin tưởng ông ấy sẽ thắng thì cô là con gái ruột của ông ấy lại càng phải tin tưởng vào ông ấy hơn."

Triệu Yến Linh suy nghĩ một lát rồi nói, giọng cô run run:

"Biết là vậy... nhưng mà..."

Câu nói của cô bỗng dưng ngắt quãng khi cô nhận ra điều gì đó. Cô quay sang nhìn Tư Mã Bất Bình, thấy nụ cười ẩn ý hiện lên trên khuôn mặt hắn. Lòng cô trào dâng sự tức giận, cô hét lên:

"Tôi đang lo lắng muốn chết luôn mà huynh còn giỡn được à?"

Tư Mã Bất Bình đặt tay mình lên tay Triệu Yến Linh, cảm nhận được sự lo lắng và bồn chồn từ đôi bàn tay đang run rẩy của cô. Hắn biết rõ nỗi sợ hãi trong lòng cô nhưng vào thời điểm này điều cần thiết nhất chính là sự bình tĩnh và lòng tin tưởng.

"Yến Linh, tôi chỉ muốn cô thư giãn một chút dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra chúng ta chỉ có thể đợi kết quả thôi. Cô yên tâm dù có thế nào đi nữa tôi cũng sẽ ở bên cạnh cô cùng cô chia sẻ mọi gánh nặng."

Triệu Yến Linh cúi đầu nắm chặt tay hắn hơn.

Trưa hôm ấy khi tin tức từ bên ngoài truyền vào Trung Nguyên Tiêu Cục về việc Triệu Thiên Hào đã sống sót trở về.

Không khí trong cục trở nên náo nhiệt, tiếng cười nói rộn rã khắp nơi. Mọi người vui vẻ tập trung tại sảnh chính nơi Triệu Thiên Hào đang đứng với vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.

"Nay Triệu mỗ đã bình yên trở về. Nguy cơ lần này của Trung Nguyên Tiêu Cục đã được giải quyết. Triệu mỗ xin đa tạ sự quan tâm của mọi người."

Triệu Thiên Hào quay sang nhìn Cốc Tuấn nói:

"Cốc tráng sĩ, lão tông chủ nhờ Triệu mỗ chuyển lời tới cậu, ông ấy nói là ông ấy có lỗi với gia đình cậu, ông ấy mong cậu hãy trở về Kim Kiếm Thế Gia."

Cốc Tuấn gật đầu:

"Đa tạ Triệu Tổng Tiêu Đầu."

Tại Đường gia, trong căn phòng tối tăm, phía sau màn, một người đàn ông tuổi trung niên mắt bị mù một bên, gương mặt thì nhiều vét bỏng. Hắn tức giận đập bàn, phẫn nộ nói:

"Ban đầu ta cứ tưởng tên Triệu Thiên Hào chắc chắn đã xong đời rồi nhưng không ngờ lão già Cốc Ngọc đó lại tẩu hỏa nhập ma ngay lúc quan trọng. Thật là khiến ta tức chết mà. "

"Đúng là người tính không bằng trời tính. Triệu Thiên Hào lần này ngươi may mắn thoát chết nhưng ta không tin ngươi sẽ luôn may mắn như vậy."

Dứt lời, hắn vận công vung tay đập mạnh vào chiếc bàn trước mặt. Cả cái bàn lập tức vỡ vụn thành từng mảnh.

Chứng kiến cảnh tượng này, Đường San San và Miêu Phụng đều tái mặt, sợ hãi không dám thốt lên lời nào. Họ chỉ dám lặng lẽ cúi đầu, tránh ánh mắt của người đàn ông đang nổi giận.

Sau khi phát tiết xong, hắn liếc nhìn Đường San San, giọng điệu lạnh lùng:

"San San, ta đã bảo con triệu tập hết nhân mã tới đây. Con đã làm xong chưa?"

Đường San San vội vã cúi đầu đáp lời, giọng nàng run run:

"Thưa nghĩa phụ, con đã làm xong."

Người đàn ông nghe vậy hài lòng gật đầu. Hắn chậm rãi nói:

"Tốt lắm. Nếu như ta đoán không lầm thì bây giờ Triệu Thiên Hào đã bắt đầu chuẩn bị đối phó với chúng ta rồi. Chúng ta cứ thuận nước đẩy thuyền dụ hắn rơi vào bẫy. Ta không tin lần này không giết được hắn."

Tại khu rừng quen thuộc, Triệu Yến Linh và Tư Mã Bất Bình đang luyện tập cùng nhau.

Không gian yên tĩnh của khu rừng bị phá vỡ bởi âm thanh va chạm của kiếm và tiếng bước chân của hai ngươi.

Triệu Yến Linh càng đánh càng hăng, đôi mắt sáng rực lửa quyết tâm. Mỗi đường kiếm cô vung ra đều mang theo sức mạnh đáng kinh ngạc như muốn bứt phá giới hạn bản thân.

Từng chiêu thức của Thất Tinh Liên Hoàng được cô thi triển một cách thành thạo mỗi động tác đều chuẩn xác và mạnh mẽ.

Tư Mã Bất Bình cầm trên tay thanh kiếm gỗ dễ dàng hóa giải từng đợt tấn công của cô. Những bước chân của hắn nhẹ nhàng như lướt đi trên mặt đất, mỗi khi kiếm của cô vung tới, hắn đều ung dung lách mình tránh né hoặc dùng kiếm gỗ đỡ lấy một cách nhẹ nhàng, gần như không tốn sức lực.

Đôi khi hắn còn phản công để chỉ ra những điểm yếu trong lối đánh của cô. Tuy những lần phản công đó khiến cô mất đà, nhưng Triệu Yến Linh không hề nản lòng. Cô kiên trì điều chỉnh tìm cách khắc phục sai sót, quyết tâm không để mình bị khuất phục.

Sau một loạt chiêu thức, Triệu Yến Linh thuần thục thi triển chiêu thứ bảy của Thất Tinh Liên Hoàng.

Cô nhảy lên không trung mượn thế lộn nhào một vòng rồi nhanh chóng thi triển Vô Tình Tam Tuyệt Trảm.

Đường kiếm mạnh mẽ sắc bén của cô như muốn chém tan cả không khí lao thẳng về phía Tư Mã Bất Bình.

Tư Mã Bất Bình không trốn tránh, cũng không tỏ ra hoảng loạn. Hắn bình tĩnh giơ kiếm gỗ lên đón đỡ chiêu của cô. Tiếng binh khí va chạm vang lên, Triệu Yến Linh bị đẩy lùi ra sau.

Tuy nhiên, cô nhanh chóng lấy lại thăng bằng, không nản chí cô ngay lập tức tấn công tiếp.

Tư Mã Bất Bình dễ dàng hóa giải các chiêu thức kết hợp của cô, đường kiếm của hắn nhanh như gió vừa chuẩn xác vừa uyển chuyển. Chỉ trong chớp mắt kiếm gỗ của hắn đã đặt ngay cổ cô khiến cô phải dừng lại.

Tư Mã Bất Bình thu kiếm gỗ lại mỉm cười hài lòng.

"Cô đã tiến bộ rất nhiều rồi đó. Từng đường kiếm, từng chiêu thức cô thực hiện đều rất trôi chảy, không còn chậm chạp như trước nữa."

Triệu Yến Linh nghe vậy, vẻ mặt thoáng buồn rầu, giọng nói mang theo chút uể oải:

"Nhưng thực lực của tôi vẫn còn rất yếu, không biết đến bao giờ mới có thể tiến bộ nhanh chóng hơn nữa đây."

Tư Mã Bất Bình mỉm cười, đưa thanh kiếm gỗ lên trước mặt cô:

"Yến Linh, cô nhìn thanh kiếm gỗ này xem."

Triệu Yến Linh tò mò đưa mắt đánh giá, rồi bất ngờ phát hiện trên thân kiếm có một vết nứt. Cô ngạc nhiên hỏi:

"Vết nứt này là..."

Tư Mã Bất Bình từ tốn giải thích:

"Khi nãy lúc cô sử dụng chiêu Vô Tình Tam Tuyệt Trảm, nếu tôi không vận công vào thanh kiếm thì nó đã bị gãy rồi.

"Cô xem kể cả khi tôi có vận công thì thanh kiếm gỗ này vẫn bị nứt. Điều này chứng tỏ cô đã mạnh lên rất nhiều."

Ánh mắt Triệu Yến Linh bừng sáng, niềm vui tràn ngập:

"Thật không?"

Tư Mã Bất Bình gật đầu, giọng điệu chắc chắn:

"Dĩ nhiên rồi. Cô nghĩ xem, trước đây cô hoàn toàn không thể làm thanh kiếm gỗ này bị hư hại gì nhưng bây giờ dù tôi có vận công thì nó cũng bị nứt. Điều này không phải đã chứng minh cô mạnh lên rất nhiều sao?"

Triệu Yến Linh tự hào, đôi mắt ánh lên sự kiêu ngạo:

"Quả nhiên, tôi đúng là kỳ tài luyện võ, không gì có thể làm khó tôi!"

Tư Mã Bất Bình mỉm cười, khẽ gõ đầu cô một cái:

"Mới khen cô có một chút mà cô đã phách lối như vậy rồi."

Triệu Yến Linh xoa đầu, tức giận nói:

"Tư Mã Bất Bình, rồi sẽ có ngày tôi cho huynh biết tay."

Hai người ngồi dưới gốc cây ăn uống nghỉ ngơi. Triệu Yến Linh thoải mái tựa lưng lên thân cây mỉm cười nói:

"Vừa luyện kiếm xong lại được ăn uống no nê, quả thật rất tuyệt. "

Đột nhiên cô nhớ ra gì đó liền nghiêm túc hỏi.

"Phải rồi huynh có biết Hảo Tâm Nhân không?"

Tư Mã Bất Bình gật đầu.

"Có nghe cha cô nói qua, người này nói mình là người hảo tâm nhưng lại nhiều lần đẩy cha cô và Trung Nguyên Tiêu Cục vào nguy hiểm, dụng tâm bất lương. Mà sao cô lại hỏi về người này?"

Triệu Yến Linh nghiêm túc nói:

"Vậy huynh còn nhớ cô gái tôi kể, Đường San San không? "

"Nhớ, sao vậy?"

Triệu Yến Linh bắt đầu giải thích:

"Tôi đã gặp qua Hảo Tâm Nhân một lần và điều khiến tôi ngạc nhiên là Hảo Tâm Nhân và Đường San San hoàn toàn giống nhau, như một khuôn đúc đi ra vậy, thậm chí hai người đều có một ống tiêu màu xanh lá cây. "

"Ống tiêu mà Hảo Tâm Nhân sử dụng rất giống với ống tiêu mà Đường San San sử dụng, tôi nghi họ hoàn toàn là một người."

Tư Mã Bất Bình suy nghĩ một lát rồi nói:

"Nếu vậy thì mọi chuyện có thể giải thích được rồi."

Triệu Yến Linh khó hiểu hỏi:

"Ý huynh là sao?"

Tư Mã Bất Bình bắt đầu giải thích:

"Nếu họ là cùng một người vậy thì ngay từ đầu mục đích của cô ta là gây nguy hại cho cha cô và Trung Nguyên Tiêu Cục. Hôm đó cô ta cố tình dụ cô tới là để bắt cô lại thậm chí là giết cô. "

"Nhưng cô ta không ngờ là Hận Tiêu Khách cũng ở đó nên đành bỏ đi. Sau khi đi rồi cô ta cũng chưa từ bỏ ý định liền ra lệnh cho Tiểu Thanh và Tiểu Hông tới để đem cô đi hoặc khử cô luôn. Hảo Tâm Nhân chỉ là một thân phận giả để che giấu thân phận thật sự của cô ta."

"Vậy thì... chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Tư Mã Bất Bình nghiêm túc nói:

"Chúng ta sẽ điều tra mọi chuyện, trước mắt bắt đầu từ Đường San San trước. Cô biết chỗ cô ta ở đâu không?"

Triệu Yến Linh gật đầu:

"Cô ta có cho tôi biết chỗ ở hiện tại của cô ấy."

Tư Mã Bất Bình cười nhạt:

"Vậy thì ngày mai tôi sẽ đích thân tới đó điều tra. "

Triệu Yến Linh đột nhiên nói:

"Có thể cho tôi hành động chung với huynh không? Tôi sẽ đánh lạc hướng bọn họ, điều đó sẽ khiến huynh điều tra dễ dàng hơn."

Tư Mã Bất Bình im lặng một lúc rồi nói:

"Vậy ngày mai trước khi đi cô phải mang theo những dụng cụ tôi chuẩn bị cho cô để bảo đảm an toàn. Nhớ kỹ sự an toàn của cô là trên hết."

Triệu Yến Linh háo hức nói:

"Tôi biết rồi."