Chương 5: Biến cố xảy ra

Trên đỉnh núi hoang vu hình ảnh Tư Mã Bất Bình lấp lánh dưới ánh mặt trời rực rỡ. Mỗi đường kiếm của hắn chém ra đều mang theo một uy lực phi thường như muốn xé toạc bầu trời. Hắn đang miệt mài luyện tập không ngừng rèn luyện bản thân để trở nên mạnh mẽ hơn.

Sau khi kết thúc luyện tập Tư Mã Bất Bình thở hổn hển cảm nhận sức mạnh cuồn trào trong cơ thể. Nhìn về phía xa nơi có một tảng đá khổng lồ nhô cao, hắn vung thanh kiếm lên vận nội lực tối đa, khí tức cuồng bạo bùng phát bao trùm lấy cơ thể.

Nắm chặt chuôi kiếm hắn chém về phía tảng đá, tiếng va chạm chấn động cả núi rừng, khiến các loài chim chóc bay tán loạn bụi đá mù mịt bay lên che khuất tầm nhìn.

Khi bụi mù tan đi cảnh tượng hiện ra trước mắt hắn là tảng đá khổng lồ vốn tưởng chừng như bất khả chiến bại đã bị chia thành hai mảnh gãy vụn dưới uy lực của cú chém.

Nhìn thành quả của mình hắn nở nụ cười rạng rỡ, hắn cảm nhận được sức mạnh ngày càng tăng tiến của bản thân sau bao lần miệt mài luyện tập, niềm vui sướng chiến thắng xen lẫn sự tự hào trào dâng trong lòng hắn lúc này.

"Đã ba năm kể từ khi mình xuyên qua thế giới này rồi, kể cũng lạ ngày nhỏ thường xem Trung Nguyên Kiếm Khách rồi mơ ước trở thành một hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa giúp đỡ người khác."

"Lúc đó ước mơ ấy với mình là tất cả là động lực để bản thân cố gắng học tập và rèn luyện. "

"Rồi khi lớn lên mình dần nhận ra sự khắc nghiệt của thực tế. Ước mơ hiệp khách ngày nào giờ trở nên xa vời thay vào đó là những lo toan của cuộc sống, những áp lực phải học tập cho giỏi để đi làm kiếm tiền nuôi bản thân và gia đình. "

"Cũng không ai ngờ được lại có một ngày mình lại xuyên qua thế giớ này, còn trở thành người mà ngày xưa mình rất thần tượng chứ."

"Nhưng sao giờ đây ước mơ trở thành một hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa giúp đỡ người khác của mình lại không còn mãnh liệt như lúc nhỏ nữa."

Sau một lúc suy nghỉ hắn lắc đầu quyết định gác lại những mâu thuẫn trong lòng thầm nghỉ đến lúc nên trở về nhà rồi, đã nửa năm trôi qua kể từ khi lên núi luyện tập hắn không khỏi háo hức muốn được về thăm cha mẹ nuôi.

Hắn nhớ họ rất nhiều nhớ những bữa cơm gia đình đầm ấm, nhớ những lời dạy dỗ ân cần của cha mẹ.

Hắn mong muốn được chia sẻ với họ những thành quả mà mình đã đạt được sau bao lần rèn luyện.

Nghỉ đến bản thân mình may mắn biết bao khi vẫn còn có người yêu thương quan tâm mình ở thế giới này hắn càng có quyết tâm trở nên mạnh mẽ để bảo vệ họ.

"Lần này mình về sớm hơn dự kiến chắc cha mẹ sẽ bất ngờ lắm đây, dù sao cũng đã nói với họ là sẽ lên núi tu luyện một năm mà"

Khi Tư Mã Bất Bình về đến cổng làng với vẽ háo hức mong muốn tạo cho cha mẹ nuôi bất ngờ thì hắn bỗng hoảng hốt khi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mắt.

"Chuyện…chuyện gì đang diễn ra thế này"

Ngôi làng đang chìm trong biển lửa xác người nằm la liệt khắp nơi. Khói lửa mịt mù tiếng kêu than ai oán vang vọng khắp không gian.

"Khôngggg… "

Tiếng thét xé lòng vang lên từ sâu thẳm tâm hồn hắn lúc này nó như muốn xé tan bầu không khí tĩnh lặng của biển lửa.

Hắn lao vào đám cháy bất chấp nguy hiểm tìm kiếm cha mẹ nuôi với hy vọng mong manh rằng họ vẫn còn sống.

Chạy đến ngôi nhà ấm áp tràn ngập tình thương nơi đã nuôi dưỡng hắn suốt ba năm qua nhưng giờ đây mọi thứ đã tan nát chỉ còn lại những mảnh vỡ hoang tàn.

Tư Mã Bất Bình bước từng bước nặng nề vào sân nhà mỗi bước đi nước mắt tuôn trào không ngừng. Trước mắt hắn lúc này là hai thi thể của cha mẹ nuôi đang nằm bất động trên sân.

Nỗi đau tột cùng bao trùm lấy bản thân khiến hắn không thể thốt lên lời.

Hắn nhớ về những ngày tháng êm đềm bên cha mẹ nuôi nhớ về những lời dạy dỗ ân cần những bữa cơm gia đình đầm ấm bản thân như chìm đắm trong biển ký ức.

Hắn nhớ về sự yêu thương vô bờ bến mà cha mẹ dành cho mình, nhớ về những lúc mệt mỏi, đau buồn vì việc tu luyện không như ý họ vẫn luôn ở bên an ủi động viên để bản thân có thể đi tiếp con đường đã chọn.

"Mẹ ơi, mẹ dậy đi con muốn ăn món canh mẹ nấu quá."

"Cha ơi, cha nói gì đi con không luyện kiếm không bước vào võ lâm nữa đâu. "

"Cha mẹ ơi, làm ơn trả lời con đi, con hứa con sẽ từ bỏ tất cả trở thành đứa con ngoan trở thành một người bình thường sống với cha mẹ mà."

Hắn ôm chặt thi thể mẹ nuôi, nhìn về phía thi thể cha nuôi đang trong trạng thái mất đầu. Nỗi ân hận giày vò tâm can, hắn hối hận vì đã không ở bên cha mẹ nhiều hơn, hối hận vì đã không thể bảo vệ họ khỏi thảm họa kinh hoàng này.

Nước mắt lại trào ra khung cảnh xung quanh như ngừng lại.

Chỉ còn lại hắn và hai thi thể cha mẹ nuôi trong biển lửa.

Bản thân hắn cũng không biết mình đang suy nghĩ gì chỉ biết rằng mọi chuyện xảy ra là thật không phải là một giấc mơ.

Mùi khói nồng nặc xộc vào mũi tiếng lửa cháy lách tách vang vọng bên tai như lời nhắc nhở Tư Mã Bất Bình về sự tàn khốc của hiện thực.