Khi Triệu Thiên Hào định kể lại toàn bộ sự việc thì một âm thanh vang lên:
"Không cần phải làm vậy đâu."
Tư Mã Bất Bình từ từ bước vào đại điện ánh mắt quét qua mọi người. Hắn lạnh lùng nói:
"Bởi vì chuyện này từ đầu đến đuôi là do Cốc Văn Tường gây ra."
Các trưởng lão Kim Kiếm Thế Gia nghe vậy đều tức giận, một vị trưởng lão lớn tiếng quát:
"Gã này thật to gan dám đột nhập vào Kim Kiếm Thế Gia người đâu mau bắt hắn lại. "
Đám đệ tử nghe lệnh rút kiếm xông tới. Nhưng Tư Mã Bất Bình vẫn đứng đó vẻ mặt không hề sợ hãi nói:
"Bình tĩnh đi, ta tới để nói chuyện không phải tới để đánh nhau. Với lại ở đây cũng chả ai đánh lại ta đâu. "
Tên trưởng lão kia nghe vậy tức giận đến mức mặt đỏ bừng:
"Tên tiểu tử ngông cuồng ngươi... "
Cốc Ngọc vội vàng ngăn lại:
"Không biết các hạ là? "
Tư Mã Bất Bình chấp tay.
"Tôi là Tư Mã Bất Bình, xin bái kiến Cốc tiền bối. "
Cốc Ngọc nghe vậy ánh mắt chợt lóe lên vẻ kinh ngạc:
"Ngươi chính là Kiếm Ma Tư Mã Bất Bình? "
Tư Mã Bất Bình lạnh nhạt đáp:
"Đúng vậy. "
Không khí trong đại điện trở nên căng thẳng đến cực điểm. Ai cũng không ngờ rằng Kiếm Ma nổi danh khắp Võ Lâm lại đột ngột xuất hiện tại đây.
Cốc Ngọc gật đầu từ tốn:
"Trong 5 năm qua ta đã nghe rất nhiều lời đồn về ngươi nhưng vẫn không mấy tin tưởng. Nay được gặp mặt ta mới biết những lời đồn đó không hề sai chút nào, ngươi rất mạnh, quả thật ở nơi này ngoài ta ra thì không ai có thể đỡ nổi ngươi ba chiêu đâu đúng là tuổi trẻ tài cao."
"Vừa rồi ngươi nói tất cả mọi chuyện là do Văn Tường gây ra vậy đầu đuôi chuyện này là như thế nào? "
Tư Mã Bất Bình bình thản nói:
"Bởi vì Hắc Tâm Tú Tài Cơ Vô Cùng đã nắm được điểm yếu của Cốc Văn Tường nên mới khiến hắn buộc phải làm theo lời của Cơ Vô Cùng đi chống đối với Trung Nguyên Tiêu Cục. "
Cốc Ngọc tò mò hỏi :
"Văn Tường có nhược điểm gì để người khác nắm bắt chứ?”
Tư Mã Bất Bình cười lạnh:
"Hắn đã cùng một người phụ nữ có chồng qua lại với nhau. "
Một vị trưởng lão nghe vậy tức giận nói:
"Tư Mã Bất Bình chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh dự của Kim Kiếm Thế Gia, ngươi có chắc lời nói của mình là sự thật không? "
Tư Mã Bất Bình không nhìn hắn mà nói với Cốc Ngọc:
"Sao Cốc tiền bối không thử hỏi hắn xem? "
Cốc Ngọc nghiêm túc nhìn Cốc Văn Tường:
"Văn Tường chuyện hắn nói có phải thật không? "
Cốc Văn Tường biết mình không thể trối cãi liền quỳ xuống:
"Tông chủ, cháu đã biết lỗi rồi, mong tông chủ tha lỗi. "
Cốc Ngọc thở dài một hơi ánh mắt ông ta tràn đầy thất vọng và đau khổ.
"Văn Tường, cha cháu sớm qua đời bình thường cháu đã được mọi người thương yêu đến mức hư hỏng rồi. Lần này điều cháu phạm vào là điều tối kỵ của gia quy Kim Kiếm Thế Gia chúng ta, không ngờ cháu biết mà vẫn làm. Cháu... thật khiến ta thất vọng mà. "
Ông ta quay sang hai vị tả hữu hộ pháp ra lệnh:
"Tả hữu hộ pháp."
Hai người đồng thanh đáp:
"Có thuộc hạ"
Cốc Ngọc mệt mỏi nói:
"Thực hành gia pháp chặt tay làm gương."
Triệu Thiên Hào thấy vậy liền nói:
"Cốc tiền bối, có thể tha... "
Cốc Ngọc ngắt lời giọng nói nghiêm nghị:
"Kim Kiếm Thế Gia thi hành gia pháp người ngoài đừng nên xen vào. "
Triệu Thiên Hào đành phải từ bỏ.
Cốc Văn Tường đau đớn kêu lên, tiếng kêu thất thanh của hắn vang vọng khắp đại điện. Cảnh tượng này khiến cho những người có mặt đều không khỏi cảm thấy rùng mình.
Sau khi thực hành gia pháp Cốc Ngọc nhìn Triệu Thiên Hào, ánh mắt ông ta đầy mệt mỏi:
"Nay mọi chuyện đã sáng tỏ mời mọi người về cho. Ta không tiễn. "
Triệu Thiên Hào chấp tay:
"Tạ ơn Cốc tiền bối, vậy vãn bối xin cáo từ. "
Nhìn đoàn người Trung Nguyên Tiêu Cục và Tư Mã Bất Bình rời đi Cốc Ngọc lắc đầu thở dài:
"Gia môn bất hạnh, thật là đáng tiếc. Bắt đầu từ nay Kim Kiếm Thế Gia bế môn ba tháng để suy xét lại. "
Tất cả đệ tử và trưởng lão đồng thanh hô:
"Tuân lệnh tông chủ."
Trên đường rời khỏi Kim Kiếm Thế Gia, Triệu Thiên Hào chấp tay nói với Tư Mã Bất Bình:
"Triệu mỗ xin đa tạ Tư Mã Đại Hiệp đã giúp đỡ Trung Nguyên Tiêu Cục thoát khỏi nguy cơ lần này. "
Tư Mã Bất Bình cười nhạt:
"Dù sao ông cũng là cha của Yến Linh nên tôi phải giúp là chuyện đương nhiên. Hơn nữa một người đại hiệp như ông mà xảy ra chuyện gì thì quả là một điều đáng tiếc cho võ lâm, cáo từ. "
Nói xong hắn liền phi ngựa rời đi.
Triệu Thiên Hào nhìn bóng lưng của Tư Mã Bất Bình khuất dần trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp. Ông ta không ngờ rằng người từng khiêu chiến đánh bại ông lại ra tay giúp đỡ Trung Nguyên Tiêu Cục trong lúc nguy cấp.
Ban đêm tại Trung Nguyên Tiêu Cục, ba huynh đệ Triệu Thiên Hào đang ngồi bên cửa sổ ngắm trăng uống rượu. Lôi Đại Cang cười lớn nói:
"Ban đầu đệ nghĩ chúng ta tới Kim Kiếm Thế Gia rất có thể sẽ xảy ra đại chiến không ngờ sự tình lại được giải quyết tốt đẹp như vậy. Đại ca, chúng ta cạn ly đi. "
Triệu Thiên Hào cũng vui vẻ nâng ly.
Sau khi suy ngẩm một chút Triệu Thiên Hào nói:
"Sự tình lần này ngoài việc Cốc tiền bối biết phân biệt thị phi không bênh vực người nhà còn đặc biệt nhờ sự giúp đỡ của Tư Mã Bất Bình mới khiến mọi chuyện được giải quyết tốt đẹp như vậy. "
Lôi Đại Cang cùng cười nói:
"Đại ca nói đúng chuyện lần này nhờ có hắn nên mới có thể thuận lợi như vậy. "
Nói đến đây Lôi Đại Cang cười trêu chọc Triệu Thiên Hào:
"Đại ca, huynh thấy Yến Linh nha đầu này với Tư Mã Bất Bình thế nào? Bình thường tên Tư Mã Bất Bình đó nói chuyện với ai cũng lạnh lùng vậy mà hồi sáng gọi tên của Yến Linh lại cực kỳ nhẹ nhàng tình cảm. "
"Xem ra mối quan hệ của bọn chúng nhanh hơn chúng ta tưởng đó nha, nói không chừng không bao lâu nữa hắn phải đổi xưng hô với huynh rồi đó."
Dương Như Ý người nãy giờ im lặng cũng lên tiếng:
"Phải rồi đó đại ca huynh nên cẩn thận dù sao Yến Linh cũng mới có 17 tuổi thôi tuy đã mặt áo đỏ được rồi nhưng như vậy cũng là hơi sớm đó."
Triệu Thiên Hào nghe vậy ánh mắt chợt lóe lên một tia phức tạp. Ông mỉm cười gượng gạo:
"Con gái lớn rồi có bạn bè là chuyện bình thường, chỉ cần Yến Linh nó vui vẻ là được."
Dương Như Ý cười nói:
"Huynh có chắc chỉ là bạn bè bình thường không?"
Triệu Thiên Hào tức tối nói:
"Đừng nói chuyện này nữa mau uống rượu đi nếu không huynh đi nghỉ ngơi đó."
Dương Như Ý và Lôi Đại Cang vui vẻ cười. Thấy đại ca đã bị mình chọc cho xấu hổ rồi, Dương Như Ý cũng dừng lại nghiêm túc nói:
"Sự việc lần này tuy đã kết thúc viên mãn nhưng trong cái viên mãn tốt đẹp đó đệ lại cảm thấy có gì đó bí ẩn không sao hiểu nổi, chẳng khác gì một sự yên tĩnh trước khi xảy ra cơn bão vậy. Chỉ mong là do đệ quá đa nghi. "
Lôi Đại Cang gấp gáp nói:
"Như Ý à đệ có gì mà phải lo chứ chúng ta cứ bình thản mà sống thôi dù trời có sập xuống thì cũng có cao nhân cản lại thôi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Nào chúng ta tiếp tục nâng ly uống đi."
Ba người cùng nâng ly gác lại mọi chuyện. Tuy nhiên trong lòng Dương Như Ý vẫn không yên hắn luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.