Chương 36: Hoàng hôn sẽ trọn vẹn hơn nếu ta không đứng đó một mình

Sáng sớm tại nơi quen thuộc, Tư Mã Bất Bình và Triệu Yến Linh đứng đối diện nhau mỗi người cầm một thanh kiếm. Hôm nay Tư Mã Bất Bình chỉ sử dụng một thanh kiếm gỗ nhưng ánh mắt của hắn vẫn sắc bén và tập trung. Tư Mã Bất Bình cất tiếng giọng nói trầm ấm.

"Yến Linh, cô đã sẵn sàng chưa?"

Triệu Yến Linh gật đầu đôi mắt sáng rực lên. Cô nắm chặt thanh kiếm cơ thể căng thẳng sẵn sàng cho cuộc chiến.

"Tôi đã sẵn sàng ."

Không chần chừ Triệu Yến Linh lao tới tấn công Tư Mã Bất Bình. Những đòn kiếm của cô nhanh và mạnh mẽ nhưng Tư Mã Bất Bình dễ dàng hóa giải tất cả. Mỗi khi cô tấn công hắn đều bình tĩnh né tránh hoặc chặn lại đồng thời đưa ra những lời chỉ dạy.

Khi Triệu Yên Linh sử dụng chiêu Thất Tinh Liên Hoàng tấn công từ trên cao, Tư Mã Bất Bình nhẹ nhàng né tránh và nói:

"Chiêu thứ năm và thứ bảy của Thất Tinh Liên Hoàng rất mạnh khi tấn công từ trên cao nhưng cô không nên sử dụng chúng khi đối đầu ở cự ly gần. Bởi vì sẽ không ai đứng yên để cô có cơ hội nhảy lên cao đâu."

Triệu Yến Linh chăm chú lắng nghe từng lời chỉ dạy của Tư Mã Bất Bình, cô hiểu rằng mỗi lần được hắn chỉ bảo là một cơ hội để cô tiến bộ và lần này cũng không ngoại lệ.

Cô tiếp tục nhảy lên không trung thi triển chiêu Vô Tình Tam Tuyệt Trảm tung ra đòn quyết định. Nhưng ngay lúc cô định xuất chiêu thì Tư Mã Bất Bình bất ngờ bay theo cô ngăn cản cô xuất chiêu.

Sự xuất hiện đột ngột của hắn khiến cô mất thăng bằng không thể thi triển chiêu thức và buộc phải đáp xuống đất trong sự bất lực. Khi vừa chạm đất Tư Mã Bất Bình đã nghiêm túc nói:

"Tuy chiêu đó rất mạnh nhưng cô cần phải canh đúng thời điểm để thực hiện. Trong lúc giao đấu đừng bao giờ để lộ sơ hở cho đối thủ. Vẫn câu nói cũ không ai sẽ đứng yên chờ cô thực hiện chiêu thức đâu."

Nghe lời nhắc nhở của hắn Triệu Yến Linh không nản chí cô tiếp tục tấn công. Lần này cô tiếp tục thi triển chiêu Thất Tinh Liên Hoàng nhưng vẫn theo cách mà cô đã học trước đó từng chiêu một theo thứ tự từ một đến bảy. Tư Mã Bất Bình vừa hóa giải vừa lên tiếng:

"Đừng đánh theo khuôn mẫu như vậy. Thất Tinh Liên Hoàng không cần phải sử dụng theo thứ tự mà phải biết tùy cơ ứng biến trong mọi tình huống. Không cần phải gò bó mình vào những khuôn mẫu đã được định sẵn hãy sáng tạo và tìm ra cách đánh hiệu quả nhất."

Mồ hôi lấm tấm trên trán Triệu Yến Linh đôi mắt cô ánh lên quyết tâm. Cô tiếp tục lao vào tấn công Tư Mã Bất Bình với một tốc độ chóng mặt. Những đường kiếm của cô trở nên dứt khoát và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Tư Mã Bất Bình vẫn giữ thái độ điềm tĩnh nhẹ nhàng né tránh những đòn tấn công của Triệu Yến Linh đồng thời đưa ra những lời khuyên để cô hoàn thiện kỹ năng.

Đột nhiên Triệu Yến Linh thay đổi chiến thuật. Cô mượn lực đẩy từ một đòn tấn công của Tư Mã Bất Bình rồi bật người ra sau. Trong nháy mắt cô đã nhảy lên cao xoay người tung ra chiêu Vô Tình Tam Tuyệt Trảm. Đường kiếm sắc bén chém xuống mang theo một luồng sức mạnh khủng khiếp. Tư Mã Bất Bình khẽ nhíu mày nhanh chóng né tránh.

Tuy nhiên trước khi hắn kịp ổn định lại thế trận thì Triệu Yến Linh đã tiếp tục tấn công. Chiêu Vô Ảnh Lưu Tinh được tung ra kiếm quang lóe lên chói mắt bao phủ lấy Tư Mã Bất Bình. Hắn liền phi thân lên cao để tránh khỏi những đường kiếm sắc bén.

Thấy vậy cô nhanh chóng thi triển chiêu thứ bảy của Thất Tinh Liên Hoàng đuổi theo sát sao. Hai thanh kiếm va chạm vào nhau khiến Triệu Yến Linh bị đẩy lùi ngã xuống đất.

Tư Mã Bất Bình đi tới đỡ Triệu Yến Linh đứng dậy ánh mắt hắn chứa đựng sự hài lòng.

"Yến Linh cô đã làm rất tốt. Ở tuổi của cô, tôi chưa làm được tới mức này đâu."

Triệu Yến Linh không giấu được niềm vui sướng.

"Có thật không?"

Tư Mã Bất Bình gật đầu:

"Thật, thôi, chúng ta nên nghỉ mệt một chút đi, tiện thể ăn uống lấy lại sức."

Hai người ngồi dưới góc cây râm mát để nghỉ ngơi. Họ cùng nhau chia sẻ những món ăn ngon và một bình trà thơm. Trong không khí yên tĩnh Triệu Yến Linh bỗng hỏi:

"Đó giờ ngoài cha tôi ra huynh còn đối đầu với người nào cùng cảnh giới với ông ấy không?"

Tư Mã Bất Bình trầm ngâm một lát rồi đáp:

"Có ba người một là Quy Khứ Tật với Tuyết Hoa Thần Kiếm người mà được xếp ngang hàng với Trung Nguyên Nhất Kiếm của cha cô, hai là Trưởng môn phái Thiếu Lâm với tu vi Phật pháp cao thâm võ công uy mãnh. Và cuối cùng là Diệp Độc Hành một lão quái gỡ nhưng khinh công lại rất nhanh."

"Trong ba người đó thì Diệp Độc Hành là trường hợp đặc biệt nhất. Lúc tôi giao đấu với ông ta thì ông ta mới chỉ đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Hậu Kỳ. Thật ra tôi chưa từng giao đấu với ông ta khi ông ta đã đạt đến cảnh giới Tông Sư. Mà đúng hơn là ông ta không dám đấu với tôi."

Triệu Yến Linh hứng thú hỏi:

"Vậy ai là người mạnh nhất trong số 3 người đó?"

Tư Mã Bất Bình trầm ngâm một lúc nói:

"Điều này thật khó so sánh bởi cả ba đều ở cùng cảnh giới nhưng sở trường của họ lại khác biệt hoàn toàn. Quy Khứ Tật là người có sức mạnh thiên về tấn công, mỗi đòn đánh đều mạnh mẽ và dứt khoát. Trưởng môn phái Thiếu Lâm thì lại sở hữu một nội công thâm hậu thiên về phòng thủ, vững chắc như một bức tường thành. Còn Diệp Độc Hành thì thiên về tốc độ khó ai theo kịp."

Tư Mã Bất Bình dừng lại một chút rồi tiếp tục:

"Tôi đã từng giao đấu với cả ba người ở những thời điểm khác nhau. Khi đối đầu với Diệp Độc Hành thì tôi đã là Tông Sư Sơ Kỳ còn ông ta mới chỉ ở Tiên Thiên Hậu Kỳ nên việc chiến thắng là điều dễ hiểu. Còn đối đầu Trưởng môn phái Thiếu Lâm cả hai đều là Tông Sư Sơ Kỳ nên trận chiến đó thật sự khá căng thẳng nhưng tôi cũng giành được phần thắng. Còn với Quy Khứ Tật thì khi đối đầu với ông ta tôi đã lên Tông Sư Hậu Kỳ nên việc chiến thắng cũng không quá khó khăn.

"Với những sự khác biệt như vậy rất khó để đưa ra ai là người mạnh nhất. Nhưng nếu phải so sánh có lẽ Trưởng môn phái Thiếu Lâm là người toàn diện nhất. Dù ông ta thiên về phòng thủ nhưng không có nghĩa là sức tấn công hay tốc độ của ông ta yếu kém. "

"Thực tế cả hai điểm này tuy không vượt trội như Quy Khứ Tật và Diệp Độc Hành nhưng cũng đủ để khiến ông ta trở thành đối thủ đáng gờm nhất. Sự hoàn thiện trong cả tấn công, phòng thủ và tốc độ của ông ta đã khiến ông ta vượt trội hơn so với hai người kia dù chỉ là một chút."

Triệu Yến Linh suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

"Vậy huynh nghĩ tôi phải mất bao lâu để có thể đạt đến cảnh giới giống huynh?"

Tư Mã Bất Bình mỉm cười:

"Cái này còn tùy thuộc vào sự cố gắng của cô. Thiên phú của cô vốn đã rất tốt rồi có thể nói là kỳ tài luyện võ, nếu còn cố gắng hơn nữa thì đạt được thành tựu là chuyện sớm hay muộn thôi."

Triệu Yến Linh gật đầu quyết tâm:

"Tôi sẽ cố gắng hết sức! Vậy giờ chúng ta tiếp tục đối chiến nữa chứ?"

Tư Mã Bất Bình lắc đầu:

"Lần này cô hãy tự mình luyện tập lại những gì đã học nhưng không cần luyện một cách bài bản như mọi khi nữa. Hãy thử sáng tạo kết hợp các chiêu thức theo ý của cô chẳng hạn như chiêu Thất Tinh Liên Hoàng mọi khi cô luyện chiêu 1 trước thì nay hãy thử sử dụng chiêu 2 hoặc chiêu 4 trước. "

"Trong lúc luyện tập hãy thử nghĩ xem chiêu nào của Thất Tinh Liên Hoàng có thể kết hợp với hai chiêu mà tôi đã dạy cô. Nếu có gì không hiểu cứ hỏi tôi."

Triệu Yến Linh nghe vậy trong đầu liền nảy ra vô số ý tưởng. Cô không thể chờ đợi để được thực hiện chúng.

"Vậy tôi bắt đầu luyện tập đây."

Triệu Yến Linh bắt đầu thử kết hợp chiêu thứ 5 của Thất Tinh Liên Hoàng với chiêu Vô Ảnh Lưu Tinh. Thân hình cô nhẹ nhàng bay lượn, kiếm quang lóe lên chói mắt tạo thành một chuỗi tấn công liên hoàn mạnh mẽ. Mỗi một đòn đánh đều chứa đựng sự uyển chuyển và sức mạnh khiến cho đối thủ khó lòng phòng thủ.

Tiếp đó cô lại thử kết hợp chiêu thứ bảy của Thất Tinh Liên Hoàng với chiêu Vô Tình Tam Tuyệt Trảm. Khi thực hiện chiêu Vô Tình Tam Tuyệt Trảm cô đã tận dụng đà của chiêu thứ bảy để tạo ra một lực tấn công mạnh mẽ hơn. Đường kiếm sắc bén chém xuống mang theo một sức mạnh khủng khiếp. So với lần trước thì chiêu thức này đã trở nên hoàn hảo hơn rất nhiều.

Triệu Yến Linh không ngừng thử nghiệm cô kết hợp chiêu Vô Ảnh Lưu Tinh với nhiều chiêu thức khác nhau tạo ra những chuỗi tấn công đa dạng và bất ngờ. Mỗi lần thành công cô đều cảm thấy vô cùng phấn khích. Cô như một đứa trẻ đang khám phá một thế giới mới một thế giới đầy màu sắc và bất ngờ.

Chiều hôm ấy khi hoàng hôn sắp buông xuống cả Triệu Yến Linh và Tư Mã Bất Bình không khỏi cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Dù không muốn họ vẫn phải chia tay và rời đi. Trong khoảnh khắc im lặng ấy Tư Mã Bất Bình đột nhiên lên tiếng:

"Yến Linh, cô đã bao giờ ngắm nhìn hoàng hôn chưa?"

Triệu Yến Linh hơi ngỡ ngàng nhưng rồi gật đầu trả lời:

"Đã từng nhưng lúc đó tôi chỉ có một mình."

Tư Mã Bất Bình mỉm cười ánh mắt dịu dàng nhìn cô:

"Nhưng bây giờ chẳng phải đã có tôi rồi sao? Cô có muốn cùng tôi đi ngắm hoàng hôn không?"

Triệu Yến Linh ngạc nhiên mặt đỏ bừng lên. Cô khẽ nói:

"Được không?"

Tư Mã Bất Bình vẫn giữ nụ cười trên môi:

"Hoàng hôn sẽ trọn vẹn hơn nếu ta không đứng đó một mình."

Tại núi Trung Sơn nơi bầu trời và mặt đất như hòa làm một, Triệu Yến Linh lần đầu tiên nhận ra rằng hoàng hôn có thể đẹp đến nhường này. Ánh sáng dịu nhẹ phản chiếu lên mọi vật khiến khung cảnh trở nên huyền ảo và tĩnh lặng. Khung cảnh trước mắt cô dường như khác biệt hẳn so với những gì cô từng thấy trước đây.

Cô quay sang nhìn Tư Mã Bất Bình thấy hắn đang mỉm cười nhìn mình. Lần này cô cũng mỉm cười đáp lại lòng cảm thấy yên bình lạ thường. Cả hai tiếp tục thưởng thức khung cảnh hoàng hôn để mặc cho thời gian lặng lẽ trôi qua trong sự yên tĩnh đầy ý nghĩa.