Chương 33: Mình bắt đầu bị làm phiền dài dài rồi đây

Sáng sớm như thường ngày Tư Mã Bất Bình đang trên đường đến chỗ hẹn gặp Triệu Yến Linh. Mặt trời vừa mới lên, ánh sáng yếu ớt chiếu xuyên qua làn sương mỏng làm cho mọi thứ xung quanh vẫn còn mờ ảo. Hắn bước đi với bước chân vững vàng tâm trí tập trung vào cuộc gặp gỡ sắp tới.

Bất chợt hắn cảm nhận được một cơn gió lạnh lướt qua và một cảm giác nguy hiểm rùng rợn ập đến. Hắn nhanh chóng xoay người rút kiếm chém về phía sau lưng, kiếm quang lóe lên ba cái đầu lìa khỏi cổ máu tươi bắn tung tóe nhuộm đỏ cả một vùng đất.

Chưa kịp thở phào thì một cơn mưa ám khí bay về phía hắn. Hắn liên tục né tránh vận dụng tốc độ nhanh nhất bay về phía những kẻ đứng sau màn ám khí. Hắn không một chút do dự chém chết từng tên một làm máu nhuộm đỏ cả không gian xung quanh.

Ngay khi hắn vừa đặt chân xuống đất thì một đám người đông đúc xông ra đồng loạt tấn công hắn. Mắt hắn lóe lên một tia lạnh lẽo nắm chặt thanh kiếm trong tay. Từng cú chém của hắn đầy mạnh mẽ và không khoan nhượng khiến máu của kẻ thù văng tung tóe nhuộm đỏ cả cơ thể hắn và thanh kiếm.

Sau khi kết liễu tên cuối cùng hắn từ từ thu kiếm lại. Hơi thở của hắn bình tĩnh nhưng trong lòng đã dậy sóng. Hắn thầm nghĩ:

"Xem ra bọn chúng đến nhanh hơn mình tưởng, mình bắt đầu bị làm phiền dài dài rồi đây."

Hắn nhìn quanh cơ thể đã nhuộm đỏ tươi thở dài:

"Xem ra phải về thay đồng phục rồi, không thể để Yến Linh nhìn thấy mình trong bộ dạng này được."

Hắn quay người bước đi để lại một hiện trường đẫm máu và những dấu vết của cuộc chiến khốc liệt.

Khi Tư Mã Bất Bình đi đến nơi hẹn thì thấy Triệu Yến Linh đang luyện kiếm một cách điên cuồng. Mỗi đường kiếm chém ra đều mang theo sự tức giận. Hắn cất tiếng gọi:

"Yến Linh cô nương tôi đến rồi đây."

Triệu Yến Linh như không nghe thấy vẫn tiếp tục luyện tập. Tư Mã Bất Bình đành phải gọi to hơn:

"Yến Linh cô nương tôi đã đến rồi làm ơn đừng ngó lơ tôi như vậy chứ."

Nghe vậy Triệu Yến Linh mới dừng lại quay người lại nhìn hắn, ánh mắt đầy tức giận. Cô hừ lạnh một tiếng rồi quay đi.

Tư Mã Bất Bình từ từ bước lại gần nhẹ nhàng nói:

"Cô đã chờ tôi lâu chưa?"

Triệu Yên Linh không lạnh không nhạt đáp:

"Chờ suốt một canh giờ như vậy đủ lâu chưa? Ngươi có thực sự xem ta là bạn không hay ngươi vốn không để ta trong lòng?"

Hắn vội vàng giải thích:

"Cô đừng nói vậy. Thật ra khi nãy tôi có chút việc nên mới đến trễ."

Triệu Yến Linh nhíu mày nghi ngờ hỏi:

"Chuyện gì mà quan trọng đến mức khiến ngươi bắt ta phải đợi suốt một canh giờ như vậy?"

Hắn bình thản đáp:

"Cũng không có gì to tát chỉ là trên đường đến đây tôi bị một đám người ám sát thôi. Tuy tôi đã giải quyết xong chúng rồi nhưng người hơi bẩn nên phải về nhà tắm rửa thay đồ rồi mới dám đến gặp cô "

Triệu Yến Linh nghe vậy sắc mặt thay đổi, cô lo lắng hỏi:

"Ngươi bị ám sát? Có bị thương ở đâu không?"

Vừa nói cô vừa tiến lại gần đôi mắt lướt nhanh qua người hắn để kiểm tra xem có vết thương nào không.

Tư Mã Bất Bình mỉm cười nói:

"Cảm ơn cô quan tâm. Tôi không sao đâu chỉ là hơi bẩn một chút thôi. Được cô quan tâm như vậy khiến tôi rất vui."

Triệu Yến Linh nghe vậy tức giận dậm chân:

"Ngươi bị ám sát mà còn cười được à? Ngươi phải biết nghiêm túc vào chứ! Lỡ như ngươi có chuyện gì thì ta..."

Tư Mã Bất Bình hứng thú hỏi:

"Thì cô sẽ như thế nào?"

Triệu Yến Linh càng tức giận hơn:

"Hừ, ta không để ý đến ngươi nữa!"

Tư Mã Bất Bình mỉm cười ánh mắt dịu dàng:

"Cô yên tâm tôi rất trân trọng mạng sống của mình nên sẽ không để bản thân gặp chuyện. Mà dù cho có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng sẽ không để cô phải lo lắng đâu."

Triệu Yến Linh đứng bên cạnh đôi mắt cô ánh lên sự bối rối trước những lời an ủi của hắn. Cô không biết phải phản ứng như thế nào chỉ biết lắp bắp:

"Ai... ai thèm lo lắng cho ngươi chứ? Mà sao ngươi lại bị ám sát vậy? Có phải ngươi đắc tội với ai không?"

Tư Mã Bất Bình mỉm cười không một chút lo lắng hiện rõ trên gương mặt. Hắn nhẹ nhàng giải thích:

"Khi đã bước vào Võ Lâm thì chắc chắn phải có kẻ thù dù muốn hay không. Nếu chọn trở thành người trong chính đạo thì sẽ là cái gai trong mắt của hắc đạo còn nếu trở thành người trong hắc đạo thì sẽ là kẻ thù của chính đạo."

"Thậm chí nếu không phải chính đạo cũng không phải hắc đạo thì sẽ trở thành kẻ thù của cả hai bên. Nói chung dù chọn con đường nào cũng đều có kẻ thù điều quan trọng là chúng ta phải có thực lực thì mới có thể bảo vệ bản thân mình được."

Triệu Yến Linh nghe vậy trong lòng chợt hiểu ra nhiều điều. Cô nhìn hắn ánh mắt phức tạp:

"Ta... ta không biết gì về Võ Lâm nhưng ta hy vọng ngươi sẽ bình an sống thật tốt."

Tư Mã Bất Bình gật đầu ánh mắt nghiêm túc:

"Tôi hứa với cô."

Triệu Yến Linh nhìn thẳng vào mắt hắn giọng nói chắc chắn:

"Ngươi nhất định phải giữ lời hứa đó."

Thấy vẻ nghiêm túc của cô, Tư Mã Bất Bình mỉm cười nhẹ nhàng:

"Tôi sẽ ghi nhớ. Thôi được rồi chúng ta gác chuyện này lại đi. Bây giờ cô hãy tiếp tục luyện kiếm, tôi sẽ chỉ dạy thêm cho cô hy vọng lần này cô sẽ không mắc lại những lỗi như hôm qua nữa."

Triệu Yến Linh hừ một tiếng, vẻ mặt hơi bực bội:

"Đừng xem thường ta! Ngươi hãy xem đây."

Nói rồi, cô bắt đầu thi triển những gì mình đã học được. Mỗi đường kiếm, mỗi chiêu thức đều được cô thực hiện một cách uyển chuyển và dứt khoát.

Khi kết thúc cô nhìn Tư Mã Bất Bình với vẻ mặt đắc ý:

"Thế nào? Ngươi có thấy ta giỏi không?"

Tư Mã Bất Bình gật đầu đánh giá:

"Giỏi thì có giỏi. Mỗi đường kiếm của cô đều rất đẹp mắt và uy lực. Nếu đem đi biểu diễn thì chắc chắn sẽ khiến mọi người trầm trồ."

Nghe đến đây Triệu Yến Linh bỗng chốc thay đổi sắc mặt tức giận nói:

"Ngươi có ý gì? Ngươi đang định chọc tức ta à?"

Tư Mã Bất Bình bình tĩnh nói:

"Tôi không có ý định chọc tức cô. Tôi chỉ muốn nói sự thật thôi. Điều cô thiếu nhất lúc này chính là kinh nghiệm thực chiến."

Triệu Yến Linh tò mò hỏi:

"Thực chiến? Ý ngươi là sao?"

Tư Mã Bất Bình nhìn cô ánh mắt đầy nghiêm túc:

"Cô còn nhớ Tô Hàn Song Nhã Không? Khi đó thực lực của chúng chỉ ở cảnh giới Nhập Môn còn cô đã là Hậu Thiên vậy mà cô vẫn phải vất vả lắm mới hạ được chúng. Cô biết tại sao không?"

Triệu Yến Linh lắc đầu vẻ mặt băn khoăn.

Tư Mã Bất Bình giải thích:

"Đó là vì kinh nghiệm thực chiến của cô còn quá ít. Cô đã luyện tập rất nhiều chiêu thức nhưng khi đối mặt với kẻ địch cô lại không biết cách áp dụng chúng một cách linh hoạt. Vì vậy từ ngày mai tôi sẽ là đối thủ của cô. "

"Tôi sẽ dạy cho cô biết khi thực chiến điều gì là quan trọng nhất. Còn bây giờ cô hãy tiếp tục luyện tập lại từ đầu bắt đầu với bộ chiêu thức Thất Tinh Liên Hoàng."

Triệu Yến Linh ngạc nhiên hỏi:

"Tại sao lại là Thất Tinh Liên Hoàng? Ta đã luyện chiêu thức này rất nhiều rồi mà. Tại sao không luyện những chiêu thức mới mà người đã dạy ta?"

Tư Mã Bất Bình nghiêm túc giải thích:

"Tôi muốn cô làm chủ hoàn toàn bộ chiêu thức Thất Tinh Liên Hoàng khiến nó trở thành bản năng một phản xạ tự nhiên của cơ thể. Khi đối mặt với kẻ địch cô chỉ cần nghĩ đến nó là cơ thể sẽ tự động thực hiện mà không cần suy nghĩ đến việc phải thực hiện như thế nào. "

"Còn những chiêu thức khác cũng quan trọng nhưng tôi muốn cô bắt đầu từ chiêu thức quen thuộc với cô nhất để dễ thực hiện hơn."

Triệu Yến Linh gật đầu vẻ mặt nghiêm túc:

"Ta hiểu rồi. Ta sẽ cố gắng hết sức."

Nói rồi cô bắt đầu luyện tập lại bộ chiêu thức Thất Tinh Liên Hoàng. Mỗi một động tác, mỗi một đường kiếm đều được cô thực hiện một cách tỉ mỉ và tập trung. Dù cho cơ thể mỏi mệt nhưng cô vẫn không hề nản lòng.