Chương 22: Kiếm Ma

Tại Trung Nguyên Tiêu Cục, Quý thiếu tiêu chủ của Oai Trấn Tiêu Cục chấp tay cảm tạ Triệu Thiên Hào:

"Đội ơn Triệu Tổng Tiêu đầu chủ trì chính nghĩa ra tay giúp chúng tôi đòi lại số tiêu đã mất, lòng tốt này Oai Trấn Tiêu Cục sẽ không bao giờ quên. Chờ gia phụ khỏe lại sẽ đích thân đến đây cảm tạ."

Triệu Thiên Hào cười nhẹ nhàng:

"Quý thiếu tiêu chủ đã nói quá rồi, là đồng nghiệp phải tương trợ lẫn nhau đây là điều hiển nhiên rồi. Hãy nói lại với Quý lão tiêu chủ đừng bận tâm tới việc nhỏ này cứ yên tâm dưỡng bệnh, Triệu mỗ ghi nhận lòng tốt của ông ta là được rồi "

"Quý thiếu tiêu chủ vẫn chưa hoàn thành việc áp tiêu, đường tới Phật Sơn còn xa, Quý thiếu tiêu chủ phải cẩn thận hơn mới được."

Quý thiếu tiêu chủ nghe vậy chấp tay:

"Đa tạ Triệu Tổng Tiêu Đầu vậy vãn bối xin cáo từ trước."

Triệu Thiên Hào gật đầu nói với hai đệ tử:

"Huỳnh Long, Thiết Thành."

Hai người bước tới chấp tay kêu:

"Có đệ tử."

Triệu Thiên Hào nói tiếp:

"Tiễn khách."

Triệu Thiên Hào nhìn theo bóng dáng của quý thiếu tiêu chủ đi ra, quay sang nhìn Triệu Kỳ Anh nói:

"Kỳ Anh, lần này con sử sự rất khéo léo, không khiến cha thất vọng."

Triệu Kỳ Anh mỉm cười:

"Cảm ơn cha đã khen."

Triệu Thiên Hào gật đầu cười, kế bên Triệu Mộng Kiều hừ một tiếng.

Dương Như Ý thấy vậy liền hỏi:

"Mộng Kiều, là ai khiến cháu mất vui vậy?"

Triệu Mộng Kiều tức giận nói:

"Ngoài cái tên nửa đực nửa cái Tư Mã Bất Bình thì còn ai nữa?"

Nghe vậy cả Triệu Thiên Hào và Dương Như Ý đều giật mình. Dương Như Ý tò mò hỏi:

"Cháu đã gặp hắn à?"

Triệu Mộng Kiều kêu ngạo nói:

"Nào chỉ gặp mặt, nếu đại tỷ không ngăn lại thì cháu đã cho hắn một nhát kiếm rồi."

Triệu Thiên Hào vỗ mạnh xuống ghế lớn tiếng nói:

"Hồ đồ!"

Triệu Mộng Kiều giật mình không ngờ cha lại quát mình. Dương Như Ý cũng run giọng khuyên:

"Mộng Kiều nghe lời tam thúc. Từ đây về sau nếu có gặp hắn thì hãy tránh đường, đừng có ra tay bừa bãi nếu không cháu sẽ mất mạng đó."

Triệu Thiên Hào nhìn Triệu Mộng Kiều một cách nghiêm túc:

"Tư Mã Bất Bình không phải là người mà con có thể đối phó. Hắn ta là một kẻ rất nguy hiểm."

Triệu Mộng Kiều tức giận nói:

"Cha, tam thúc, hai người không biết đâu bộ dáng của hắn chẳng xem ai ra gì cả, tự cao tự đại, kêu căng phách lối, nhìn là thấy ghét rồi."

Dương Như Ý gật đầu:

"Quả thật hắn rất tự cao tự đại."

Triệu Mộng Kiều nói tiếp:

"Cháu không hiểu hắn dựa vào cái gì mà phách lối như vậy."

Dương Như Ý nhẹ nhàng giải thích:

"Lai lịch của hắn không ai biết rõ, năm năm trước, từ lúc hắn xuất hiện trên giang hồ thì ai nghe danh cũng phải khiếp sợ. Hắn chuyên ra tay giết chết những tên cướp nổi tiếng như Hắc Diệm Ma Quân, Huyết Đồ, Sói Biển và hắn cũng hạ sát rất nhiều kẻ ác ôn chuyên gây hại cho bá tánh.

Nói giữa chừng Nghĩ đến điều gì Dương Như Ý run giọng kinh hãi nói:

"Điều khiến cho người khác khiếp sợ mỗi khi nhắc đến hắn là hắn ra tay cực kỳ tàn nhẫn không lưu tình chút nào dù cho đó là nam hay nữ, người già hay trẻ em chỉ cần đối đầu với hắn thì kết cục vô cùng thảm thiết."

"Kẻ thì mất đầu, kẻ thì bị chia làm 2, thậm chí là như ngũ mã phanh thây. Nửa năm trước hắn chỉ dùng ba chiêu đã lấy được đầu của Quy Khứ Tật trên đỉnh Thái Sơn."

Triệu Kỳ Anh nghe vậy cũng nói:

"Tam thúc, Quy Khứ Tật với Tuyết Hoa Thần Kiếm người mà được xếp ngang hàng với Trung Nguyên Nhất Kiếm của cha cháu à?"

Dương Như Ý gật đầu thở dài:

"Đúng vậy, chỉ trong vòng ba chiêu, hắn đã lấy mạng Quy Khứ Tật. Điều khiến người ta càng khiếp sợ là chưa ai được chứng kiến chiêu Vô Tình Tam Tuyệt Trảm của hắn vì chưa có ai có thể khiến hắn dùng đến nó cả."

"Người ta chỉ biết đó là chiêu thức mạnh nhất của hắn nhưng chưa thấy hắn sử dụng bao giờ."

"Vì hắn ra tay quá tàn nhẫn nên người ta gọi hắn là Kiếm Ma. Mấy năm qua chỉ cần nghe đến tên hắn cũng đủ khiến người ta sợ hãi rồi. "

"Võ lâm có câu nói thế này: 'Thà gặp Vạn Kiếm Sầu còn hơn gặp phải Kiếm Ma' vì khi gặp Vạn Kiếm Sầu ít nhất còn được chết toàn thây."

Triệu Mộng Kiều vẫn chưa phục quay sang hỏi Triệu Thiên Hào:

"Cha à, tam thúc nói như vậy có thật không?"

Triệu Thiên Hào gật đầu, trầm giọng nói:

"Mộng Kiều, sao con quen biết được với hắn?"

Triệu Mộng Kiều nói:

"Cha à, tại hắn chọc con trước. Lúc đó ở Quách Gia Trang hắn cứ gây rối không xem ai ra gì còn bất kính với cha. Không tin cha cứ hỏi đại tỷ đi."

Triệu Thiên Hào quay sang nhìn Triệu Kỳ Anh. Triệu Kỳ Anh nhẹ giọng nói:

"Trước đây cha từng đặc biệt nhắc con nếu có gặp Tư Mã Bất Bình thì đừng kiếm chuyện với hắn. Nếu hắn muốn gì cứ chiều theo ý hắn là được nếu không kết cục sẽ cực kỳ thảm. "

"Vậy nên tại Quách Gia Trang thấy Mộng Kiều định động kiếm với hắn con buộc phải tát Mộng Kiều một cái rồi xin lỗi hắn nên hắn mới bỏ qua cho bọn con."

Triệu Thiên Hào gật đầu đáp:

"Kỳ Anh, con làm vậy là đúng."

Triệu Mộng Kiều vội nói:

"Cha à, con..."

Nhưng Triệu Kỳ Anh đã ngăn cản và nói tiếp:

"Thưa cha Tư Mã Bất Bình ở đó vì nghỉ cha sẽ tới. Cha à rốt cuộc cha có hiềm khích gì với Tư Mã Bất Bình mà hắn lại muốn thanh toán món nợ cũ với cha? Hắn cũng nói không bao lâu nữa sẽ đến Trung Nguyên Tiêu Cục gặp mặt cha."

Không khí trong phòng trở nên nặng nề. Dương Như Ý lo lắng hỏi Triệu Thiên Hào:

"Đại ca, huynh và Tư Mã Bất Bình có hiềm khích với nhau, tại sao xưa nay đệ không nghe huynh nói?"

Triệu Thiên Hào lắc đầu:

"Ta và Tư Mã Bất Bình không quen không biết thì làm sao lại có hiềm khích chứ."

Dương Như Ý nghe vậy thì càng tò mò:

"Nếu vậy thì lạ quá nhưng... "

Nói đến đây Dương Như Ý lo lắng nhìn Triệu Thiên Hào nói:

"Nếu hắn tới đây e là chúng ta..."

Triệu Thiên Hào khoát tay:

"Ta xưa nay làm việc không thẹn với trời đất, nếu gã muốn đến thì cứ đến."

Triệu Mộng Kiều liền nói:

"Đúng, hắn muốn đến thì đến chỉ sợ hắn không dám đến thôi. Con không tin Vô Tình Tam Tuyệt Trảm gì đó của hắn có thể đánh thắng Trung Nguyên Nhất Kiếm của cha đâu."

Triệu Thiên Hào thở dài nhìn Triệu Mộng Kiều nói:

"Mộng Kiều à, làm người đừng quá tự cao tự đại không là sẽ chỉ thiệt thòi thôi."

Triệu Mộng Kiều nghe vậy cúi đầu nhưng vẫn không phục, cô không tin Tư Mã Bất Bình có thể lợi hại như thế nào.