Vừa đáp đất Diệp Độc Hành không khỏi hồi hộp. Cơn giận dữ và sự kinh ngạc xen lẫn trong lòng hắn.
"Lúc nãy nếu mình không chạy nhanh thì e là chết rồi. Không ngờ tên đó còn trẻ vậy mà thực lực lại đạt tới cảnh giới Tông sư rồi..."
Diệp Độc Hành thầm nghĩ nhưng chưa kịp định thần lại hắn đã nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Quay đầu lại hắn giật mình khi thấy người thanh niên kia đã đuổi kịp. Vẻ mặt của chàng trai vẫn lạnh lùng như trước.
"Cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, khinh công lại rất nhanh. Ta đoán ngươi rất có tiếng tăm trong võ lâm. Nói ngươi là ai?"
Giọng nói của người thanh niên lạnh lùng vang lên. Diệp Độc Hành nhìn người thanh niên với ánh mắt xem thường bình tĩnh đáp:
"Ta không nói ngươi làm gì được ta?"
Nói rồi Diệp Độc Hành liền bật khinh công chạy trốn tiếp.
Hắn rất tự tin về khinh công của mình không ai có thể đuổi kịp. Vừa nghĩ vậy hắn liền tăng tốc thân hình như một con chim én lướt đi trên không trung.
Người thanh niên cũng không hề chậm trễ hắn cũng bật khinh công đuổi theo.
Dù không nhanh bằng Diệp Độc Hành nhưng hắn luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Ban đầu Diệp Độc Hành còn cảm thấy đắc ý nhưng một lúc sau hắn dần dần hắn nhận ra một điều, tuy người thanh niên không nhanh bằng hắn nhưng luôn giữ khoảng cách nhất định hắn muốn bỏ xa người thanh niên là không thể nào.
Diệp Độc Hành dù có cố gắng tăng tốc thế nào đi nữa thì khoảng cách giữa hai người vẫn không thay đổi.
Diệp Độc Hành bắt đầu cảm thấy khó chịu hắn cố gắng vận dụng toàn bộ nội lực để tăng tốc nhưng hiệu quả không cao.
Ngược lại người thanh niên vẫn duy trì tốc độ một cách dễ dàng không hề có dấu hiệu mệt mỏi.
Càng chạy Diệp Độc Hành càng cảm thấy kiệt sức. Nội lực trong cơ thể hắn gần như đã cạn kiệt.
Hắn bắt đầu hối hận vì đã khiêu khích người thanh niên kia. Nếu biết trước hắn ta lợi hại đến vậy thì đã không bao giờ trêu chọc hắn.
Diệp Độc Hành cuối cùng cũng đáp xuống đất thở hổn hển. Hắn nhìn người thanh niên đang ung dung đáp xuống bên cạnh tức giận nói:
"Tiểu tử ta với ngươi không thù không oán sao cứ dí theo ta vậy? Ngươi không biết kính trọng tiền bối à? "
Người thanh niên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng đáp lại:
"Ngươi là ai? Nói mau, không thì đừng trách ta."
Diệp Độc Hành hít một hơi thật sâu cố gắng tỏ ra uy nghiêm:
"Ta là Truy Phong Thần Cái Diệp Độc Hành! Cho ngươi biết trên giang hồ ta giao thiệp rất rộng, gần như tất cả các môn phái ta đều quen biết và có giao tình. Ngươi mà đụng đến ta thì tất cả bằng hữu của ta sẽ tìm ngươi đó!"
Nghe lời đe dọa của Diệp Độc Hành, người thanh niên chỉ cười nhạt tỏa ra sát khí lạnh lẽo:
"Vậy bây giờ ta liền giết ngươi rồi tiêu hủy đi xác ngươi thì làm gì có ai biết ta làm."
Nghe vậy Diệp Độc Hành hoảng sợ, lắp bắp nói:
"Ngươi... ngươi..."
Người thanh niên lại cười nhạt giọng điệu đầy khinh bỉ:
"Vậy mà cũng sợ? Đi tửu quán, ta có vài chuyện muốn hỏi."
Thấy Diệp Độc Hành vẫn đứng im người thanh niên nói tiếp:
"Tự đi hay để ta trói ông lôi đi?"
Tại tửu quán, Diệp Độc Hành không ngừng ăn uống như thể đã nhịn đói từ lâu. Tay cầm đùi gà, tay cầm bình rượu, hắn vừa ăn vừa uống một cách ngon lành. Sau khi đã no nê, hắn mới quay sang nhìn Tư Mã Bất Bình, người từ đầu đến cuối vẫn ngồi im lặng không đụng vào bất cứ thứ gì trên bàn.
"Tiểu tử, ngươi tên gì thế?"
Diệp Độc Hành hỏi một cách hời hợt.
Tư Mã Bất Bình lạnh lùng đáp:
"Ta là Tư Mã Bất Bình."
Nghe cái tên này Diệp Độc Hành tỏ vẻ ngạc nhiên:
"Thì ra là ngươi! Gần đây ngươi rất nổi danh đó. Ta nghe nói ngươi ra tay rất tàn nhẫn những kẻ đối đầu với ngươi không ai chết toàn thây. Khi ngươi ra tay cực kỳ điên loạn không có tính người nên người ta gọi ngươi là Kiếm Ma "
Diệp Độc Hành uống một ngụm rượu lớn vẻ mặt có phần thư thái.
"Ban đầu ta không tin tưởng lắm nhưng bây giờ ta thật sự tin rồi. Thậm chí còn cảm thấy có chút may mắn vì mình còn sống. Mà ngươi kêu ta tới đây mời ta ăn uống no nê với mục đích gì thế?"
Tư Mã Bất Bình vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường thấy đáp:
"Vì ông giao thiệp rất rộng mà ta đang cần biết một số chuyện trong võ lâm. Đồng thời ta muốn học khinh công của ông."
Diệp Độc Hành nghe vậy thì nghiêm túc hẳn lên:
"Chuyện trong võ lâm ta có thể nói cho ngươi, nhưng còn dạy ngươi khinh công thì ta từ chối."
Tư Mã Bất Bình không nói gì thêm, chỉ hỏi thẳng:
"Vậy cho ta hỏi hiện nay trong tất cả các tiêu cục thì tiêu cục nào đứng đầu hoặc có danh tiếng nhất?"
Diệp Độc Hành nhẹ nhàng đáp:
"Hiện nay 2 tiêu cục nổi danh nhất là Trung Nguyên Tiêu Cục do Triệu Thiên Hào thành lập và Hồng Phong Tiêu Cục do Mã Hồng Phong thành lập"
"Hai Tiêu Cục này quy mô thực lực ngang nhau khó phân cao thấp thậm chí tổng tiêu đầu của 2 tiêu cục này đều là cảnh giới Tông Sư nên càng khó mà phân ai mạnh nhất."
"Người ta hay gọi Nam Thiên Hào Bắc Hùng Phong để nói đến 2 tiêu cục này, nếu để chọn thì ta nghiên về Triệu Thiên Hào hơn vì bọn ta là bằng hữu rất thân."
Tư Mã Bất Bình nói tiếp:
"Vậy hiện tại ai có cảnh giới cao nhất trong võ lâm."
Diệp Độc Hành lắc đầu nói:
"Cái này ta cũng không rõ nhưng ta nghỉ chắc là Thanh Bình Kiếm Khách vì nếu nói thực lực thì khi ông ấy ra tay cho dù là Triệu Thiên Hào, Mã Hồng Phong hay thậm chí là ngươi đều không đỡ nỗi ông ấy 3 chiêu đâu."
Sau khi hỏi thêm một số thắc mắc về tình hình võ lâm, Tư Mã Bất Bình thẳng thắn hỏi:
"Vậy ông không định dạy ta khinh công đúng không?"
Diệp Độc Hành nghe vậy liền cười lớn tỏ vẻ ngạo mạn:
"Mời ta có bữa ăn mà muốn ta dạy à? Đừng có mơ!"
Tư Mã Bất Bình gật đầu vẻ mặt bình tĩnh:
"Vì ông là tiền bối và cũng đã giúp ta giải đáp thắc mắc vậy nên mọi chuyện đến đây thôi. Ta đi đường ta, ông đi đường ông. Lần sau gặp lại ta sẽ để ông tình nguyện dạy ta."
Nói xong hắn đứng dậy rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của Tư Mã Bất Bình Diệp Độc Hành khinh thường nói:
"Còn muốn gặp lại, hừ, kiếp sau đi!"
Vừa nói xong, Diệp Độc Hành đứng dậy định rời khỏi tửu quán thì bị tiểu nhị gọi lại:
"Khách quan, ngài chưa trả tiền!"
Bị tiểu nhị gọi lại vì chưa trả tiền Diệp Độc Hành ngơ ngác hỏi:
"Tên... tên tiểu tử đó không phải đưa tiền cho các ngươi rồi à?"
Tiểu nhị cười nhạt đáp:
"Khách quan bàn ăn của ngài chưa trả tiền. Và vị khách hồi nãy trước khi vào đã nói với chúng ta người thanh toán là ngài."
Diệp Độc Hành nuốt nước bọt giọng run run:
"Ta... ta không... có... tiền
Tiểu nhị lạnh lùng đáp:
"Khách quan, trò đùa này không vui, mời ngài trả tiền."
Tiểu nhị nhấn mạnh chữ "trả tiền" đôi mắt như tỏa ra sát khí nhìn chằm chằm vào Diệp Độc Hành.
Diệp Độc Hành sợ hãi, run rẩy rút trong túi ra một lượng bạc đưa cho tiểu nhị. Nhưng tiểu nhị vẫn lạnh lùng đáp:
"Thưa khách quan, còn thiếu hai lượng bạc nữa."
Nghe tiểu nhị nói vậy Diệp Độc Hành tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng.
"Một bữa ăn như vậy mà 3 lượng bạc? Các ngươi không đi cướp đi!"
Tiểu nhị vẫn giữ thái độ lịch sự nhẹ nhàng giải thích:
"Khi nãy trước khi đi, vị khách quan kia đã đặt ở chỗ này 2 bình rượu ngon mỗi bình 500 đồng. "
"Ngoài ra còn có một bữa ăn thịnh soạn mang về nhà, chúng tôi đã cho người mang đi rồi. Bữa ăn đó trị giá 950 đồng, cộng thêm tiền phục vụ là 50 đồng. Vậy nên xin mời ngài thanh toán đủ số tiền."
Diệp Độc Hành nghe xong thì như bị sét đánh ngang tai. Hắn không ngờ ăn 1 bữa cơm của lại đắt đỏ đến vậy.
Trong lòng dù rỉ máu, hắn cũng đành cắn răng móc hết số tiền còn lại trong người ra đưa cho tiểu nhị.
Nhìn trong người không còn dù chỉ là 1 đồng, số tiền mà hắn tích góp được trong 6 tháng trời giờ đây đã bay sạch chỉ trong một ngày hắn cảm thấy bản thân như người mất hồn, lững thững bước ra khỏi quán.