Chương 15: Ta là Tư Mã Bất Bình.

Trong khu rừng hoang vu ánh sáng mặt trời chiếu xuống hai thân ảnh đang đứng đối diện nhau.

Một người đàn ông khoảng chừng 35 trở lên, ánh mắt sắc sảo đang quan sát kỹ lưỡng người thanh niên trẻ tuổi trước mặt.

Giọng nói của người đàn ông trung niên vang lên, mang theo sự nghi ngờ và cảnh giác.

"Ngươi là ai? Tại sao lại hẹn ta ra đây?"

Trước câu hỏi của người đàn ông người thanh niên ấy lạnh lùng trả lời:

"Ta là ai ngươi không cần biết. Người sắp chết biết nhiều cũng vô dụng."

Câu trả lời của người thanh niên khiến cho người đàn ông trung niên càng thêm tò mò và lo lắng. Hắn không biết người thanh niên này là ai có mục đích gì và tại sao lại muốn giết hắn.

Người đàn ông trung niên cố gắng giữ bình tĩnh:

"Ta với ngươi không thù không quán tại sao lại muốn giết ta?"

Trước câu hỏi của người đàn ông trung niên, người thanh niên lạnh lùng đáp trả:

"Ngươi là Trần Lâm một tên súc sinh ỷ mình có võ công mà ức hiếp người khác, ngươi đã gây ra rất nhiêu tội lỗi không thể tha thứ."

"Một tháng trước ngươi đã tàn sát cả gia đình năm người chỉ vì con gái của gia đình đó không chịu theo ngươi. "

"Ngươi đã giết chết cha mẹ và em trai cô ấy rồi cưỡng bức sát hại cô ấy. Loại súc sinh như ngươi không xứng đáng được sống trên cõi đời này!"

Bị người thanh niên buộc tội Trần Lâm lắp bắp cố gắng chối bỏ:

"Ngươi... ngươi nói gì vậy? Ta không biết gì cả!".

Nụ cười lạnh lùng nở trên môi người thanh niên:

"Đừng diễn nữa Trần Lâm. Khi ngươi vừa thực hiện xong tội ác của mình ngươi đã cùng đám thuộc hạ chạy đến kỹ viện ăn chơi. "

"Trong cơn say ngươi đã không ngừng khoe khoang chiến tích tội ác của mình. Ai cũng nghe thấy, ai cũng biết."

Trần Lâm toát mồ hôi hột mặt tái nhợt. Hắn lắp bắp cố gắng tìm kiếm lời bào chữa cho bản thân.

"Nhưng... nhưng ta..."

Người thanh niên không cho hắn nói tiếp:

"Đừng chối cãi nữa. Hôm nay ngươi chết chắc rồi."

Biết không thể chối cãi Trần Lâm lạnh lùng thừa nhận:

"Hừ, là ta làm thì sao? Chỉ là con đàn bà bình thường, ta để mắt đến ả là phúc của ả. Nhưng ả không biết điều thì đừng trách ta. Ngươi định ra tay đòi lại công bằng cho ả à?"

Người thanh niên nhẹ nhàng nói:

"Ta vốn không phải người tốt hay đại hiệp gì. Nếu ngươi không đụng ta, ta cũng sẽ không kiếm ngươi. "

"Chẳng qua 7 ngày trước ngươi đã để mắt đến một cô bé chỉ mới 13 tuổi thôi. Cũng may cô bé biết chút võ công nên thoát khỏi ma trảo của ngươi. "

"Và cô bé ấy chính là muội muội của ta. Sau khi nghe chuyện ta đã điều tra ngươi biết được những gì ngươi đã làm và ta quyết định sẽ không để ngươi sống."

Trần Lâm nghe xong liền cười lớn nhìn người thanh niên với ánh mắt khinh miệt:

"Hahaha…"

"Giết ta? Ngươi có đủ khả năng không? Ngươi chỉ là một thằng ranh con chưa đủ lông đủ cánh để làm gì ta! "

Nói rồi Trần Lâm rút kiếm lao về phía người thanh niên. Hắn ta quyết tâm phải giết tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này.

Người thanh niên vẫn giữ vẻ bình tĩnh không hề nao núng trước sự hung hãn của Trần Lâm. Hắn ta nhẹ nhàng rút kiếm ra khỏi vỏ ánh thép sáng loáng dưới ánh mặt trời.

Khi Trần Lâm lao đến gần người thanh niên bỗng dưng nhảy lên tung ra một nhát kiếm nhanh như chớp.

Trần Lâm không kịp phản ứng đầu của hắn ta đã lìa khỏi cơ thể và lăn ra một bên.

Máu tươi phun trào nhuộm đỏ mặt đất. Trần Lâm gục ngã chết không thể chết thêm

Người thanh niên đứng lặng hồi lâu nhìn thi thể của Trần Lâm lạnh nhạt nói:

"Đã giải quyết xong 1 tên còn 1 tên nữa."

Ban đêm tại Trần gia, Trần Trung đại ca của Trần Lâm đang ngồi trong đại sảnh vẻ mặt lo lắng. Hắn ta liên tục nhìn ra ngoài cửa ngóng trông sự trở về của em trai mình.

Trần Trung hỏi thuộc hạ đang đứng bên cạnh:

"Sao đệ đệ ta vẫn chưa về nữa?"

Thuộc hạ run rẩy đáp:

"Thưa, vẫn chưa thấy ngài ấy về ạ. Chúng tôi đã đi tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy tung tích gì."

Trần Trung càng thêm lo lắng định nói gì nữa thì bỗng thấy một người thanh niên đi vào đại sảnh. Một tay cầm kiếm một tay cầm túi vải

Trần Trung tò mò hỏi:

"Ngươi là ai?"

Người thanh niên không trả lời hắn ta chỉ ném túi vải về phía chân hắn nói với giọng lạnh nhạt:

"Đệ đệ ngươi đó. Khỏi phải đi tìm nữa."

Nghe vậy Trần Trung giật mình bất an nhìn về phía túi vải. Hắn ta quay sang ra lệnh cho thuộc hạ:

"Mở túi vải ra!"

Thuộc hạ run rẩy vâng lời. Khi túi vải được mở ra cả Trần Trung và thuộc hạ đều kinh hoàng hét lên.

Bên trong túi vải là cái đầu đẫm máu của Trần Lâm đôi mắt mở to và vô hồn.

Trần Trung ngã quỵ xuống sàn nhà không thể tin vào những gì mình nhìn thấy. Em trai yêu quý của hắn ta đã chết một cách thảm khốc. Hắn ta gào khóc nức nở đấm vào ngực mình trong đau đớn và tuyệt vọng.

Người thanh niên vẫn đứng đó lạnh lùng nói:

"Trần Trung, thủ phạm giết đệ đệ ngươi đang ở ngay trước mặt ngươi. Ngươi định giải quyết thế nào?"

Trần Trung nghe vậy tức giận đứng dậy tay run run chỉ vào người thanh niên trước mặt:

"Ngươi là ai? Tại sao lại tàn nhẫn giết đệ đệ ta? Nếu hắn có làm sai gì với ngươi thì ta sẽ bồi thường cho ngươi. Tại sao lại giết hắn? Tại sao?!"

Trước câu hỏi của Trần Trung người thanh niên lạnh lùng đáp:

"Trần Trung đệ đệ ngươi chết là do ngươi mà thôi. Ngươi đã quá nuông chiều bao che cho hắn khiến hắn ta ỷ thế hiếp người gây ra bao nhiêu tội ác.

"Ta đã điều tra qua ngươi biết ngươi luôn luôn giúp đỡ người khác, không bao giờ ỷ thế hiếp người, chuyên ra tay bảo vệ kẻ yếu. Có thể nói ngươi là một người tốt một vị đại hiệp trong mắt người khác."

Người thanh niên nhìn Trần Trung với ánh mắt căm phẫn tiếp tục nói:

"Nhưng ngươi lại quá nuông chiều đệ đệ ngươi. Mỗi khi hắn làm sai ngươi liền đến nhà nạn nhân nhận lỗi và bồi thường. Tuy nhiên ngươi lại không hề dạy dỗ hắn để mặc cho hắn tiếp tục sai càng sai ."

"Tháng trước đệ đệ ngươi đã sát hại cả một gia đình. Ngươi đã chôn cất cho gia đình nạn nhân dập đầu tạ lỗi trước mộ họ một ngày trời. "

"Vậy mà ngươi vẫn không trừng phạt hắn ta mà tiếp tục bao che cho hắn. Hắn có kết cục như ngày hôm nay chính là do ngươi thôi!"

Trần Trung cúi đầu xuống im lặng không nói gì. Những lời nói của người thanh niên như những mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim hắn.

Hắn biết rằng người thanh niên nói đúng. Hắn đã quá nuông chiều đệ đệ mình khiến đệ đệ trở nên ngang ngược coi thường luật pháp và đạo đức.

Trần Trung lắp bắp cố gắng tìm lời giải thích.

" Ta...Ta chỉ muốn bảo vệ đệ đệ mình..."

Người thanh niên cười khẩy.

"Bảo vệ? Ngươi gọi việc bao che cho những tội ác của hắn là bảo vệ sao? Ngươi làm vậy chỉ càng khiến hắn càng thêm kiêu ngạo coi thường mọi người thôi."

Trần Trung không thể phản bác lời nói của người thanh niên. Hắn ta biết rằng mình sai vì đã không dạy dỗ đệ đệ thật tốt để rồi xảy ra chuyện thế này.

Người thanh niên nhìn Trần Trung im lặng vẻ mặt lạnh nhạt. Hắn ta lên tiếng:

"Giờ ngươi sẽ làm gì tiếp theo đây? Định để mọi chuyện đến đây chấm dứt hay ngươi sẽ trả thù cho đệ đệ ngươi?"

Trần Trung vẫn cúi đầu không nói gì. Nỗi đau và sự hối hận đang giày vò tâm trí hắn . Hắn không biết mình nên làm gì nên chọn con đường nào.

Người thanh niên dừng một chút rồi nói tiếp:

"Thật lòng mà nói ta cũng không muốn phải giết một người như ngươi đâu."

Lời nói của người thanh niên khiến Trần Trung ngẩng đầu lên. Hắn ta nhìn vào mắt người thanh niên nói :

"Tại sao ?"

Người thanh niên nói:

"Bởi vì ta biết ngươi không phải là kẻ xấu. Ngươi chỉ là một người anh trai yêu thương đệ đệ mình một cách mù quáng mà thôi."

Sau một hồi suy ngẫm Trần Trung ngẩng đầu lên, ánh mắt rắn rỏi nhìn vào người thanh niên. Hắn ta nói:

"Đa tạ lòng tốt của ngươi. Nhưng ta xin lỗi dù có thế nào đi chăng nữa Trần Lâm cũng là đệ đệ ta. Ta không thể không trả thù cho nó. "

"Ta biết ngươi mạnh hơn ta rất nhiều. Vậy nên ta xin ngươi cho ta một ngày để an táng cho đệ đệ ta. Ta hy vọng mạng sống của ta có thể chuộc lại những lỗi lầm do nó gây ra."

Người thanh niên nghe vậy liền thở dài lắc đầu nói:

"Cần gì phải vậy chứ? Phải làm tới bước này ư?"

Biết rằng không thể ngăn cản quyết tâm của Trần Trung, người thanh niên gật đầu đồng ý:

"Được rồi. Ta sẽ cho ngươi một ngày. Hãy làm những gì ngươi muốn."

Nói xong người thanh niên quay người bước đi. Khi hắn ta sắp ra khỏi cửa Trần Trung bỗng lên tiếng:

"Có thể cho ta biết ngươi tên gì không?"

Người thanh niên dừng bước quay lại nhìn Trần Trung. Hắn ta nhẹ nhàng cất tiếng nói:

"Ta tên là Tư Mã Bất Bình."

Nói xong, hắn không chần chừ thêm nữa xoay người bước đi biến mất vào màn đêm.