Chương 4
Ánh bình minh xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào phòng có một cảm giác thật bình yên nếu không có cái đồng hồ đang reo vang inh ỏi và một thằng bé đang nằm ngủ mê mệt với cái tư thế bất nhã mà không muốn nhìn thẳng.
"Nobita mấy giờ rồi mà vẫn chưa chịu dậy hả?
"Tiếng mẹ Nobita với cái giọng như sư tử làm Nobita đang ngủ mà giật mình tỉnh dậy.
"Đây là đâu? Mình là ai?ta đang làm gì? "Ngơ ngác tỉnh dậy Nobita còn chưa hồi thần về chuyện đã xảy ra hôm qua.
"À, mình xuyên qua rồi mà nhỉ. Sao mình chả thể dậy đúng giờ như bình thường ta?"
Cuối cùng đã tỉnh táo lại Nobita đã nhận ra sự thật phũ phàng rằng tuy có linh hồn hay suy nghĩ của người trưởng thành nhưng việc lười nhác, các thói quen tật xấu của thân thể này vẫn giữ nguyên.
"Hôm nay là ngày thiếu nhi nên con có thể đi ra chơi với các bạn nhưng phải chú ý xe cộ nhé. Nhớ giờ giấc về nhà ăn cơm nghe chưa? "
Sau khi đánh răng rửa mặt và ăn bánh mì với một hộp sữa bò thì Nobita được giải phóng lần đầu tiên bước ra khỏi cửa.
"Ittekima-su"( con đi chơi đây)
Bước chân ra khỏi nhà với tâm trạng tân sinh, đi chưa được bao xa thì Nobita vô cùng thẳng thắn đạp ngay vào bãi shit hay chính xác hơn là hot shit.
Không thể phủ nhận Nhật Bản những năm 70,80 cũng không quá khác với Việt Nam thời nay, ý thức nhiều người vẫn rất kém, mấy việc như mang chó ra ngoài đại tiện tiểu tiện không quá nhiều nhưng không hiếm.
Và nổi tiếng với sự may mắn Nobita vinh dự được hot shit thay cho một chú chó may mắn nào đây.
"Oh shit , thằng nào mất dậy nào vô ý thức như thế này? "
Đổ tội lên người khác là cách nhanh nhất để xóa đi lỗi của bản thân, và Nobita rằng nhất về khoản này.
Tuy không phải người ta không sai mà là hắn cũng đi đường mà không bao giờ chú ý đến dưới chân bao giờ.
Đó là lý do tại sao cả đời Nobita đen đủi như vậy, 90% đen thật và 10% do hậu đậu và vụng về mà đen đủi thôi.
Chạy về nhà rửa sạch giày và trở lại phòng của mình để bắt đầu tu luyện, cứ ngồi tu luyện khoảng vài giờ rồi cảm nhận trong cơ thể có một xíu dương khí, rồi thở dài nói a đúng là không có chịch gái là éo mạnh lên được.
". Bắt đầu từ hôm nay ta phải thay đổi để Doremon khi đến phải lác mắt không thể "
Nói đoạn Nobita ngồi vào bàn học và bắt đầu đọc cuốn sách đang đọc dở hôm qua.
Không thể phủ nhận khi học tập thì thời gian trôi qua cực kỳ nhanh , vừa đọc xong cuốn sách thứ hai thì nhận ra đã trưa rồi.
"Mẹ ơi, có gì ăn không ả?"
Chạy xuống nhà Nobita hỏi mẹ.
Mà qua đây phải nói, học tập tuy không vận động tay chân mà tiêu tốn calo là không thể thiếu so với lao động.
Bởi tế bào nơron thần kinh có thể hoạt động trong việc học tập và ghi nhớ, tập trung sẽ tiêu tốn rất nhiều năng lượng, nhiều hơn nhiều so với tế bào cơ bắp sự dụng để nâng vật nặng.
"Nobita , con lại phía bàn ngồi trước đi , mẹ sắp xong rồi đây. "
Tiếng mẹ vang lại từ trong nhà bếp.
"Ông Nobi hôm nay vẫn đi tăng ca kiếm thêm thu nhập nên bữa trưa chỉ có hai mẹ con nên công việc chuẩn bị cũng đơn giản.
"Nobita - chan của mẹ đã lớn rồi nha . . . Đã biết phụ mẹ làm việc nhà kia đấy. "
Bà Nobi nhìn Nobita với ánh mắt trìu mến, cảm thấy công sức giáo dục bao lâu nay thật là xứng đáng.
Bị một người không có lớn hơn mình bao nhiêu khen thật sự Nobita không thể hiểu nổi mình làm sao có thể cao hứng được.
Và sau đó cơ thể Nobita lại thành thật đỏ bừng mặt lên rồi bàn tay bất giác gãi đầu.
"Chết tiệt cái cơ thể trẻ con! "
Nobita nghĩ :
Đợi Doremon đến rồi xem tôi có chơi chết bà không !
Ừ chỉ một chút thôi, không hơn, hứa chắc luôn. . .
" khụ khụ , itadakimasu,"
Bắt đầu ăn cơm nhanh xong rồi còn lên phòng bắt đầu học.
Trong suốt buổi chiều Nobita học tập, buồn ngủ, xuống đất chống đẩy, xuống nhà rửa mặt, tiếp tục học tập. .. ..
Khi nghe tiếng gọi xuống ăn cơm của mẹ, Nobita bất giác phát hiện bụng mình lại rỗng tuếch.