Chương 1: Xuyên qua thành Nobita

Chương 1

- Đau đau đau ......

- Hắn ngồi dậy ôm đầu kêu đau đớn , phải sau một vài phút hắn mới tỉnh táo lại để phân biệt tình trạng hiện tại của mình .

" Sao ta ở chỗ này ? "

" Quái đã đến nhật rồi sao ? Mà khoan không phải máy bay bị tai nạn rơi xuống biển à ? Sao giờ ở nhật rồi ??? "

- Hắn nhớ rõ mình lên chuyến bay sang nhật làm việc .......

" Ừ , nói làm việc cho oai thôi chứ là đi xuất khẩu lao động ".

- Hắn cũng học đại học y đàng hoàng chứ lại. Nhưng ở Việt Nam lương giá bèo bọt quá , xin việc gần gia đình lại khó khăn, đã đi xa thì thà ra nước ngoài còn có tiền đồ hơn.

- Hắn nghĩ thế . Ai ngờ vận trời run rủi máy bay lại rơi, máy bay bị rơi phải nói là hi hữu của hi hữu, trước khi mất ý thức hắn nghĩ đến điều cuối cùng là hôm nay vé số hắn mua chắc sẽ trúng giải không chừng.

" Ừ , thu xếp xong cái đầu hỗn loạn với tình hình hiện tại của mình , hắn nhận ra một điều ".

- Hắn vinh dự được tham gia vào đội ngũ xuyên không rồi, nhìn ra cửa kính của cửa sổ hắn thấy được một thằng bé với khuôn mặt ngố ngố , hai cái mắt kính tròn vo , tóc gần giống Thường Vượng ( một nhân vật nổi tiếng ngốc trong truyền hình TQ ) hợp với khuôn mặt không chê vào đâu được, ừ phải ngọi là ngu không tả nổi cái từ này thích hợp hơn.

" Tóm lại là hắn xuyên qua nằm trong hạng thấp nhất , không thể bán nhan sắc để sống được, mặc dù theo hàng tá truyện xuyên việt mà hắn đọc và xem qua chưa thằng nào bán nhan sắc để sống cả , thằng nào chẳng bước lên đỉnh phong nhân sinh cưới mỹ nhân ".

-Trước hắn nghĩ phải biết trước mắt mình đang ở đâu và mình là ai đã, dù sao cũng đã chết rồi và được sống lại con người phải hưởng về phía tích cực mà nghĩ chứ .

Chẳng phải tốt sao ? Thế sao mà nước mắt cứ chảy là thế nào ???

Hắn đã nghĩ mình không phải là một người giỏi về tình cảm và biểu lộ .

Hồi đại học xa nhà hắn không buồn cũng chẳng hay gọi điện về nhà, tuy vẫn về phụ giúp việc nhà , nhưng lại đặc biệt không hay liên lạc mà cứ cắm đầu làm việc mình nghĩ có ích là được, đến khi ông bà nội mất.

Trong suốt quá trình bản thân chạy đông chạy tây nhưng không hề rơi một giọt nước mắt nào.

Hắn nghĩ mình đã là người một người sắt đá cơ đấy , học ngành y thì thường xuyên phải tiếp xúc với các bệnh nhân tử vong hắn vẫn bình thản không cảm xúc nhiều, sao giờ nước mắt lại chảy ???

" No bi ta , tại sao hôm nay bài kiểm tra lại là 0 điểm mà lại giấu mẹ. Xuống đây nhanh !"

Một tiếng hét vang vọng tầng một làm gián đoạn suy nghĩ của hắn.

" Nobita ??? Không phải là nhân vật chính trong truyện Doremon sao ??? Mình thành Nobita ??"

Đang ngu ngơ suy nghĩ vì phát hiện này làm hắn phát ngốc, làm sao hắn cũng không nghĩ được mình xuyên qua thành Nobita.

" Nobita có nghe thấy không hả , xuống đây ngay ! Nếu không thì...... tự gánh lấy hậu quả !!!"

Tiếng mẹ Nobita vẫn vang vọng từ dưới nhà lên, hắn ngơ ngác bước xuống cầu thang và đi xuống hành lang thì thấy một người vừa quen vừa lại xa lạ đang đứng ngay gần điện thoại, chắc là vừa nghe điện thoại của ai đấy mà khoan xui xẻo hơn nữa là của thầy giáo.

Nàng có khuôn mặt trái xoan khá xinh đẹp nếu bỏ đi cặp kính y hệt như của Nobita kia , nghĩ trong đầu rằng nếu được ch*ch nàng thì hay biết bao nhiêu? Hiện tại nàng đang cực kỳ tức tối nên hắn, bây giờ là Nobita không thấy được tốt đẹp gì cả, chỉ có theo bản năng run lên và cuối đầu xuống như kẻ phạm lỗi.

Hắn khóc không ra nước mắt nghĩ : " Tại sao ta lại khổ bức như thế này, vừa xuyên qua không làm gì cả thì đã bị ăn chửi ".

Sau nửa tiếng quỳ ngồi chính tọa ( ngồi quỳ kiểu nhật ) và nghe " ca nhạc dân gian và cổ truyền " ở phòng khách thì Nobita được thả lên lại phòng vì mẹ Nobita phải đi làm bữa tối.

Nên hắn nghĩ trong đầu rằng đợi có cơ hội, thì sẽ đêm nàng để xuống dưới háng để vận động.

Sau một tiếng lục soát và tìm hiểu thì hắn nhận ra số tuổi của bản thân là 9 tuổi, năm nay là năm 1973 tháng 5 ngày 4 là trước ngày lễ thiếu nhi nhật được nghỉ một ngày.

Ngày mai là nhà trường cho nghỉ nên bài tập và nhà phải nói không " trẻ em " một chút nào.

Làm hắn muốn hét lên " ta chỉ mới học lớp 3 thôi mà ".

Nhưng sự thật khiến cho hắn bất lực nhã rãnh , đây là kiểu giáo dục của nhật bản năm 80 . Trên trường học có thể nhẹ , thời gian học tập trên trường có thể ít nhưng bài tập về nhà không thể ít chút nào.

Và thanh niên xuyên việt của chúng ta đành phải, ngồi xuống bàn học khổ bức mà làm bài tập lớp 3 trong khi bản thân đã học qua đại học.

             --( Hết chương 1 )--