Chương 47: Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực]

Người thích ăn cá đều biết, bên trong cá đáng ghét nhất chính là xương nhỏ, có điều Lâm Sở Trì dùng đao lóc phần thịt cá làm thành chả cá, toàn bộ xương cá đều bị loại bỏ, mà chả cá ăn cực kỳ ngon.

"Thất Thất, chị thật tốt, em rất không thích lựa xương cá, lần nào ăn cá cũng phải cẩn thận từng li từng tí một, cá kho không có xương quả thực hoàn mỹ."

"Như vậy em có thể há to miệng ăn mà không sợ xương cá rồi, thật tốt!"

"Trời ạ, Thất Thất bởi vì em nói muốn ăn cá không bị mắc xương mà chị làm thế sao, cảm động quá."

"Cái gì mà bởi vì cậu, chớ tự mình đa tình, rõ ràng là bởi vì tôi."

Đương nhiên, cũng có sinh viên tri kỷ nghĩ đến một nhà ăn vốn có giá rất phải chăng, thấy cô mời bọn họ ăn bánh hoa quế, hiện tại cơm phần còn có canh, có hơi lo lắng cô có thể lỗ vốn hay không.

"Canh cá viên ở bên ngoài bán cũng phải mười mấy đồng một phần, Thất Thất chị như vậy sẽ lỗ vốn đó."

"Đúng vậy, bình thường canh miễn phí là canh tảo tía canh trứng."

"Thất Thất chị như vậy không được, sẽ lỗ vốn, nếu vậy em nghĩ cá kho cũng

nên tăng giá."

"Đúng, cá không xương sao có thể cùng giá với cá có xương."

"Nhìn món canh cá viên này đã thấy rất ngon, làm canh ăn kèm thì thật đáng tiếc."

Lâm Sở Trì thấy bọn họ được hời mà không chiếm trái lại bận tâm thay mình, dở khóc dở cười nói: "Được, hôm nay các em ăn trước đi, từ ngày mai lại bắt đầu bán canh cá viên lấy tiền."

Chớ xem thường một phần canh cá viên này, cá viên được cô làm bằng tay, canh thì dùng phần đầu cá còn dư lại để hầm, sau khi nấu canh xong thêm ít cải xanh, trông rất đẹp mắt, ngửi vào còn thơm muốn chết.

Cô không phải quán quân cuộc thi nấu ăn thế giới trước khi xuyên qua không thiếu tiền, đương nhiên không thể dùng canh cá viên tốn thời gian tiền bạc làm canh ăn kèm miễn phí, vốn cũng chỉ định không lấy tiền mỗi ngày hôm nay.

Nhưng dù cho như thế, lúc sinh viên bắt đầu mua cơm, mỗi một người đều quẹt thẻ nhiều hơn, kiên quyết không cho ô cửa nấu ăn ngon như thế có khả năng lỗ vốn không kinh doanh tiếp được nữa.

Lâm Sở Trì không cản được bọn họ, cũng chỉ có thể tùy bọn họ.

Cá kho vẫn ngon như trước, có điều sau khi bỏ xương cũng có chỗ xấu, đó chính là ăn hai ngụm to là có thể giải quyết sạch, lúc ăn thì rất thỏa mãn, thế nhưng mấy phút sau sẽ khiến người ta hoài nghi, là có người trộm cá trong chén mình hay không, nếu không sao lại hết nhanh như thế.

"Cũng may nước canh cá chan cơm cũng rất ngon."

Người giải quyết xong miếng cá, bưng chén lên há to miệng lùa cơm, vừa nhớ lại vị thịt cá ban nãy, cảm thấy miếng cá không có xương ngoài xốp trong mềm, nước canh đậm đà, ăn vào quả thực rất thoải mái.

Có người vùi đầu ăn cơm, có người thì nhận được điện thoại trong nhà, lập tức vui vẻ chia sẻ.

"Con ở trường học rất tốt, bây giờ đang dùng cơm, ăn cá kho, còn có canh cá viên. Mẹ con nói với mẹ rồi, nhà ăn của trường học chúng con rất ngon, hôm nay cá kho còn không có xương, trước đây mẹ luôn nói con ăn ít, bây giờ con có thể ăn hết một chén cơm to, không hề ốm đi, rám đen là do huấn luyện quân sự."

"Đúng rồi, hôm nay chị gái trong nhà ăn còn tặng bánh hoa quế, ăn vào thơm ngọt ngon miệng, ăn cực kỳ ngon, trước đây con không thích ăn bánh gạo đó là bởi vì mua bên ngoài ăn không ngon."

"Mẹ nhìn canh nè, cá viên bên trong làm bằng tay hết, ăn vừa tươi vừa dai, canh cũng cực kỳ ngon, có bánh trung thu do trường học phát nữa."

Cơm cá kho kết hợp với canh cá viên làm bằng tay, thêm cả bánh hoa quế, bữa cơm này không tính là quá phong phú, nhưng bàn về mùi vị, nhất định dù dùng một bàn đồ ăn thì cũng không có ai chịu đổi.

Có lẽ là nghe có người đang gọi điện thoại, không ít sinh viên không nhịn được liên hệ với người nhà, sau đó mười câu thì hết tám câu đều là khen ngợi món ăn ngon của ô cửa số bảy.