Chương 33: Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực]

"Canh đậu xanh quá ngon, trong veo ngon miệng, cảm giác như uống xong cả người đều thoải mái hơn nhiều."

"Đậu xanh cũng ngon nữa, bùi bùi béo béo, đậu cực kỳ thơm."

Những sinh viên mới cũng không cam lòng chịu thua, nâng canh đậu xanh khen lấy khen để.

Lâm Sở Trì xào xong một nồi thức ăn đưa đến trước ô cửa, nhìn thấy hành động trẻ con của bọn họ, trong mắt lộ ra ý cười.

Những sinh viên mới uống xong canh đậu xanh, hơi lưu luyến liếc nhìn ô cửa số bảy, nhưng vẫn chỉ có thể xoay người đến ô cửa khác ăn tùy tiện vài món.

Hết cách rồi, buổi chiều còn phải huấn luyện, không ăn no nào có sức, hơn nữa hiện tại ăn cơm thật nhanh, nói không chừng còn có thể về ký túc xá nghỉ ngơi. Còn cơm phần chỉ có thể để buổi chiều chạy nhanh hơn, xem có thể ăn được không.

Người xếp hàng thực sự rất nhiều, cũng chỉ có sinh viên mới vọt tới nhanh nhất mới có hi vọng ăn được cơm phần, phần lớn người tính xếp hàng đều từ bỏ.

Điền Điềm cũng là một thành viên trong đó, cô ấy chạy chậm, đừng nói xếp hàng ăn cơm, thậm chí canh đậu xanh cũng xếp ở sau, suýt chút nữa không uống được.

Cô ấy nâng chén uống một hớp, thoáng chốc bị vị trong veo và vị ngọt chinh phục, cảm thấy mệt nhọc cả buổi sáng đều được an ủi.

So với những người chỉ biết khen ngon, đầu lưỡi cô ấy lợi hại hơn một chút, mơ hồ nếm ra một chút vỏ cam thơm ngát.

Thật ngon!

Lúc cô ấy nhớ lại dư vị trong miệng, chuẩn bị tìm một nơi ngồi xuống từ từ uống, cách đó không xa nhìn thấy bóng dáng của chị họ, trên mặt thoáng lộ ra nụ cười.

"Là cơm thịt xào đậu đũa ngâm, em cũng muốn ăn."

Với chị họ mình thì cũng không cần khách sáo, Điền Điềm thấy trước mặt cô ấy là đĩa cơm phần nóng hổi, mang theo chút vui vẻ nói.

"Em huấn luyện khổ cực như vậy, làm sao có thể ăn cơm phần, lấy thẻ của chị ăn ít đồ ngon đi." Chị họ Điền Điềm đẩy thẻ ăn cơm của mình qua nói.

"Vậy em nói với dì, nói chị trơ mắt nhìn em bị đói, đến cơm cũng không nỡ cho em ăn một miếng."

"Ai không nỡ cho em ăn, thẻ cũng cho em rồi, mặc sức quẹt."

"Nhưng người ta huấn luyện cả buổi sáng, mệt đến mức không muốn ăn gì, muốn ăn khai vị thôi, chị ơi, chị gái tốt, chị còn có yêu em không."

"Đừng khiến người ta buồn nôn." Ngoài miệng chị họ Điền Điềm ghét bỏ, cuối cùng vẫn lấy một cái chén cho cô ấy, chia một nửa cơm cho cô ấy.

Kỳ thực cũng không phải cô ấy không muốn lấy thêm một phần cơm cho em họ, thật sự là cơm phần của ô cửa số bảy quá quý hiếm, mọi người chỉ có thể tự ra quy tắc ngầm. Nếu không tất cả mọi người đều mua cơm về, nếu một người mua cho toàn bộ ký túc xá, thậm chí một người mua cho cả lớp, những người xếp hàng phía sau sẽ không có cơm ăn.

Chia cơm xong, cô ấy cảm thấy không thể chia uổng phí, vì vậy nói: "Cho chị nếm thử canh đậu xanh của em."

Điền Điềm cắn đậu đũa ngâm vừa giòn vừa ngon, ngon hơn cả đậu đũa ngâm từng ăn trước đây, đậu thể không biết xấu hổ không cho cô ấy nếm thử, thế nhưng vẫn nhắc nhở: "Chị uống ít thôi, em còn chưa uống đủ."

"Đến cơm của chị cũng chia em một nửa, thế mà một miếng canh đậu xanh em còn không nỡ cho chị uống."

Chị họ Điền Điềm nói xong cũng uống một hớp to, lập tức khen ngợi: "Uống ngon, so ra thì cảm thấy trước đây uống canh đậu xanh đều không xứng gọi là canh đậu xanh, hồi chị huấn luyện đâu có chuyện tốt này."

Bạn cùng phòng của cô ấy quả thật hơi tò mò với canh đậu xanh, nhưng dù sao không phải em họ mình, cũng không thể không biết ngại mà nói nếm thử.

Nhưng mà, bạn bè cùng phòng cũng không nghĩ tới, các cô ấy ngại không nếm canh đậu xanh, chị họ Điền Điềm lại không biết xấu hổ mà cướp cơm trong chén bọn họ, còn lấy cái danh là chia sẻ giúp đỡ các cô ấy, tránh cho các cô ấy mập lên.

"Vậy tớ còn phải cám ơn cậu đấy."

"Không cần cám ơn, thay bạn cùng phòng mập lên, tớ việc nghĩa chẳng từ, cho tớ ăn miếng trứng gà đi."

"Nằm mơ đi em."