Edit: Thanh Thạch
Thập nhị hoàng tử đăng cơ, Lê Diệu Nam nước lên thì thuyền lên, danh vọng được nâng cao một bậc.
Là nhi tử của hắn, Lê Húc lập tức biến thành cái bánh bao thơm phức, từ chuẩn nữ tế trong mắt các phu nhân trở thành đối tượng tranh đoạt của các đại thần trong triều. Triều đình và chuyện thông gia, rút dây động rừng.
Lúc trước khi đế vị chưa định, trên người Lê Diệu Nam đính nhãn Thập nhị hoàng tử, cho dù Lê Húc xuất sắc như thế nào, nếu muốn tuyển hắn làm nữ tế thì cũng phải cân nhắc cẩn thận. Những đại thần không muốn tham dự đảng tranh tất nhiên sẽ loại trừ hắn ở ngoài danh sách.
Từ xưa đến nay trận chiến tranh giành đế vị giống như một hồi đánh cuộc lớn, thành thì một bước lên mây, bại thì cửa nát nhà tan.
Lê Diệu Nam giờ đã là Đế sư đương triều, không chỉ có công tòng vua, hắn còn là một đại Nho. Là đích trưởng tử của hắn, giá trị con người Lê Húc tăng vọt. Cái danh đại thiếu phu nhân Lê phủ còn bị tranh giành, vây đỡ hơn cả Hoàng đế tuyển phi. Bước vào cửa cung sâu như biển rộng, thị tộc hiển quý chân chính cũng không muốn đưa nữ nhi vào trong cung chịu khổ, càng miễn bàn trước kia Lâm Dĩ Hiên còn tuyên bố gia quy Lê phủ không cho nạp thiếp, nữ tế tốt như vậy chính là đốt đèn lồng cũng tìm không thấy.
Đương nhiên, cái mà bọn họ coi trọng nhất vẫn là tương lai của Lê phủ, chỉ cần Lê gia không mưu phản, cam đoan tử tự ba đời phú quý tuyệt không có vấn đề.
Tâm tư nhóm quan to quý nhân bắt đầu lung lay, Lê Húc tuổi trẻ tài cao, ngày trước còn học cùng với Hoàng đế. Lê đại nhân có người kế tục, Lê phủ quật khởi đã thành chuyện tất nhiên. Hiện giờ ai cũng muốn thử thời vận, nhìn xem khuê tú nhà ai có thể trúng tuyển, sôi nổi phái người tới tìm hiểu, chỉ thiếu điều đạp phá cửa Lê phủ.
* * * Lâm Dĩ Hiên gần đây rất phiền não, nhi tử ưu tú quá, người tới cửa hỏi nhiều lắm, làm y phiền không hết phiền.
Phòng khách Lê phủ, Lâm Dĩ Hiên đang nói chuyện với Dương Ngự sử phu nhân.
“Ngoại sinh nữ của ta à, không chỉ bộ dạng xinh đẹp, tính tình dịu dàng ngoan hiền, xử lý việc nhà cũng giỏi. Không phải ta nói khoác đâu, nếu không phải thực coi trọng tiểu tử nhà ngươi, ta cũng sẽ không nói chuyện này…”
Lâm Dĩ Hiên cười đến mặt đều cương, nhẹ nhàng uyển chuyển cự tuyệt: “Việc hôn nhân của tiểu tử nhà ta do phụ thân nó định đoạt, tử tôn đều có phúc của tử tôn, phụ thân nó bảo chờ mười tám tuổi rồi mới thành thân.”
Dương phu nhân không hài lòng, lập tức nói: “Thế sao được, chờ hắn mười tám tuổi, khuê nữ trong sạch đều đính hôn hết rồi. Ngươi không thể nghe lão gia nhà ngươi, hắn thì hiểu cái gì, còn không phải chậm trễ tiểu tử nhà ngươi. Hơn nữa, các ngươi cũng có thể đính hôn trước. Ngoại sinh nữ nhà ta cùng với nhà ngươi coi như dòng dõi tương đương, tính tình dịu dàng hiền thục, bảo đảm ngươi sẽ thích.”
Lâm Dĩ Hiên nhíu mày, trong mắt xẹt qua một kia không kiên nhẫn, thản nhiên nói: “Ta thích không tính, phải hài tử thích mới được. Hiện tại nó đang chuẩn bị khảo khoa cử, trước mắt không có tâm trí, phụ thân nó muốn đợi nó lớn hơn mới nói chuyện đại sự.”
Dương phu nhân cười cười: “Khảo khoa cử cũng tốt, hổ phụ sinh khuyển tử, không hổ là Lê đại nhân dạy ra, tiểu tử nhà ngươi rất có tiền đồ. Không sao, ngoại sinh nữ của ta chờ được.”
Lâm Dĩ Hiên không vui, Dương phu nhân nghe không hiểu tiếng người sao, y đâu có đáp ứng cửa hôn sự này, giọng điệu trở nên cường ngạnh hơn: “Không cần, chậm trễ tiểu thư nhà ngươi cũng không tốt, việc hôn nhân tiểu tử nhà ta, ta tính vài năm nữa lại nói.”
Sắc mặt Dương phu nhân trầm xuống, trong lòng rất không vui. Lê Diệu Nam tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng hắn dù sao cũng chỉ là tân quý triều đình, sau lưng không có gia tộc chống đỡ, ở trong triều cũng không có trợ lực, có thể nói là đơn thương độc mã. Nếu hắn có cái gì sơ xuất, Lê gia rất có khả năng sụp đổ, sao mà so được với thế gia đại tộc. Đến hỏi là để mắt hắn, Lâm Dĩ Hiên cư nhiên không cho mặt mũi như vậy, thật không thức thời.
Sắc mặt Lâm Dĩ Hiên lạnh lẽo, y thấy đám thanh quý thế gia phiền nhất, có được tích sự gì không thì không biết, nhưng quy củ thì rõ nhiều, xem thường huân quý thế gia thích luồn cúi, cũng khinh thường đệ tử nhà nghèo không rõ lễ nghi, bình thường chỉ kết giao với mấy văn nhân nhã sĩ thuộc phái thanh lưu, nghĩ đến bọn họ, y chỉ có hai chữ -- giả tạo!
Không khí trong phòng trở nên cứng ngắc, đúng lúc này, nha hoàn tiến vào thông truyền: “Bẩm công tử, Ngụy Quốc công phu nhân tới.”
Trong lòng Lâm Dĩ Hiên thả lỏng, trên mặt hiện lên ý cười: “Nhanh cho mời.”
Sắc mặt Dương phu nhân trở nên khó coi, bà với Ngụy Quốc công phu nhân không hợp, muốn cáo từ lại sợ người ngoài nghĩ bà sợ, lúc này đi cũng không được, ở lại cũng không xong, vẻ mặt khó chịu cực kỳ.
Ngụy Quốc công phu nhân mỉm cười tiến vào, bà liếc nhìn Dương phu nhân một cái, rồi quay sang cười: “Không biết Lâm công tử có khách, hôm nay là ta làm phiền, không quấy rầy các ngươi nói chuyện đi. Dương phu nhân đúng là khách ít đến.”
Lâm Dĩ Hiên cong môi cười nhạt, nháy mắt hiểu được hàm nghĩa trong lời bà. Dương gia tự xưng là thanh lưu, tổ tiên còn từng có đại Nho, hậu đại tuy không được như thế nhưng cũng quán triệt một ít gia phong: không kết đảng, không mưu lợi, không tham ô. Trước khi Thập nhị hoàng tử đăng cơ, Dương gia chính là trốn tránh nhà y, hôm nay rõ ràng tới cửa bái phỏng, không đúng là khách ít đến sao?
Lâm Dĩ Hiên cười nói: “Nói cái gì quấy rầy với không quấy rầy, phu nhân giá lâm là vẻ vang cho kẻ hèn này, mau mời ngồi.”
Ngụy Quốc công phu nhân sảng khoái ngồi xuống, nhìn lướt qua khắp nơi, nhướn mày cười: “Nghe nói Lê đại nhân chuẩn bị mở khóa giảng bài ở Quốc Tử Giám, Dương lão thái gia không biết có chương trình gì không?”
Dương phu nhân lạnh mặt, tư thế vô cùng ngạo nghễ nói: “Lão thái gia tuổi tác đã cao, chuyện giảng bài vẫn là lưu cho người trẻ tuổi đi.”
Ngụy Quốc công phu nhân cười nhạo một tiếng, hiện giờ ai chẳng biết, Lê đại nhân tài học xuất chúng, Dương lão thái gia sợ là muốn giữ tiếng nên không dám ra mặt đi, đúng là mua danh chuộc tiếng.
Lâm Dĩ Hiên cười không nói, Ngụy Quốc công phu nhân là huân quý thế gia, phu nhân Dương Ngự sử là thanh lưu thế gia, song phương không gặp mặt đã lâu, kệ bọn họ nháo đi, đỡ phiền đến mình.
Dương phu nhân khó chịu trong lòng, ngồi thêm một lát liền cáo từ.
Ngụy Quốc công phu nhân khinh thường, thấy bà ta đi rồi liền mắng: “Tự cho mình là cái gì chứ!”
Lâm Dĩ Hiên cười đến ý vị sâu rộng, thản nhiên nói: “Hoàng Thượng thích tính tình này của bọn họ.”
Ngụy Quốc công phu nhân nghe vậy thở dài, không nói nữa. Những thanh lưu thế gia này ngoại trừ mấy đại gia tộc chân chính không có mấy nhà không phải mua danh chuộc tiếng, nề hà Hoàng Thượng lại thích người như thế, bằng không, dựa vào cái tính vừa thối vừa cứng của bọn họ làm sao có thể sống yên ổn trên triều đình.
Yên lặng một lát, Ngụy Quốc công phu nhân nói: “Hôm nay không đưa bái thiếp, lẽ ra không nên vào cửa, chỉ là nhìn trong nhà ngươi người đến người đi, ta sốt ruột sợ tới chậm ngươi lại định ra hôn sự cho lệnh lang rồi, ta đây sẽ hối hận không kịp.”
Lâm Dĩ Hiên có chút bất đắc dĩ, gần đây những phu nhân tới cửa cơ hồ tất cả đều là đề tài này, cười nói: “Hôn sự của nhi tử ta, phụ thân nó định đoạt.”
Ngụy Quốc công phu nhân nhướn mày, nói: “Ngươi đừng có lừa người, cho một lời chắc chắn đi, chuyện hôn sự của lệnh lang, ngươi và Lê đại nhân rốt cuộc định như thế nào? Nói để ta còn biết, ngươi cũng hiểu, nữ nhi nhà ta không lo không chỗ gả, coi trọng tiểu tử nhà ngươi cũng là vì gia phong nhà ngươi tốt, có công đa* như ngươi, nữ nhi của ta nếu gả vào khẳng định sẽ không chịu khổ.”
*Công đa: Công công là bố chồng, bà bà là mẹ chồng, Lâm Dĩ Hiên là song nhi nên gọi là công đa (kết hợp giữa công công và đa thân). Nói cũng đã nói đến mức này, Lâm Dĩ Hiên không thể cự tuyệt được nữa, cho nên y mới không thích giao tiếp với mấy vị phu nhân, suy tư một lát, đành nói thẳng: “Không dối gạt phu nhân, hôn sự của Húc Nhi, chúng ta tôn trọng ý kiến của nó, dù sao ở với nhau cả đời, phải tìm người nó thích mới được.”
Ngụy Quốc công phu nhân nhíu mày: “Vậy… Khuê nữ trong nhà làm sao có thể giao tiếp với nam nhân bên ngoài, như thế nào mới tính là hắn thích, tiểu tử nhà ngươi không phải hồ nháo sao?”
Lâm Dĩ Hiên mỉm cười, trong mắt lộ rõ dịu dàng: “Ta và phu quân tình thâm, Húc Nhi thuở nhỏ đã bị ảnh hưởng, nguyện cả đời một người, bạc đầu không phân ly. Nó thề tương lai nhất định phải tìm được một thê tử tình đầu ý hợp.”
Ngụy Quốc công phu nhân hâm mộ, há hốc miệng, chung quy lại nuốt xuống lời muốn nói, cũng không thể vì tiểu tử Lê gia mà để nữ nhi lén gặp mặt hắn, Ngụy Quốc công phủ không chịu nổi mất mặt: “Thôi, là nữ nhi của ta không có phúc khí.”
Lâm Dĩ Hiên xin lỗi nhìn bà, Ngụy Quốc công phu nhân bật cười, rất nhanh dứt bỏ tiếc nuối trong lòng, nói: “Được rồi, việc hôn nhân không miễn cưỡng được, coi trọng ngươi tình ta nguyện, việc hôm nay coi như ta chưa nói, tiểu tử nhà ngươi tâm cao, ta thật muốn nhìn một chút thê tử tương lai hắn tìm về sẽ như thế nào.”
Lâm Dĩ Hiên cũng cười, hiểu được ý tứ của bà, chuyện này liên quan đến thanh danh nữ nhi nhà người ta, y tất nhiên sẽ không nói ra: “Tử tôn đều có phúc của tử tôn, nữ nhi nhà ngươi đức hạnh hiền thục, ta cũng rất thích, tương lai nhất định sẽ tìm được một nữ tế tốt.”
Ngụy Quốc công phu nhân vừa lòng nở nụ cười: “Đương nhiên, nữ nhi nhà ta tất nhiên là tốt rồi. Mấy ngày trước Phúc Vương phi còn đến nói chuyện, thế tử văn thao vũ lược quả thật không tồi, chỉ là, nhà bà ta vướng vào mấy chuyện… ai, không nói nữa.”
Lâm Dĩ Hiên cười cười, không nói gì thêm. Phúc Vương là Hoàng thúc của Tiên hoàng, thân phận tuy rằng tôn quý, trong nhà lại loạn thất bát tao, riêng thứ tử đã có bảy tám người. Phúc Vương thế tử nghe thì hay, nhưng có thể kế thừa Vương vị không thì chưa biết. Hơn nữa, là Phúc Vương thế tử, hắn đã định trước không thể làm theo ý mình. Vô luận xuất phát từ ích lợi hay từ hạnh phúc, Phúc Vương phủ cũng không phải là một môn thân tốt, Ngụy Quốc công phu nhân đương nhiên không muốn gả nữ nhi vào.
Hai người nói chuyện đông tây một hồi, Ngụy Quốc công phu nhân đứng dậy cáo từ.
Lâm Dĩ Hiên nhẹ nhàng thở ra, đợi nàng đi rồi lập tức sai người chuẩn bị hành lý, y muốn đến biệt viện ở một thời gian. Tuy y là song nhi nhưng vẫn tính là nam nhân, giao tiếp với mấy vị phu nhân thế nào cũng vẫn mệt, thật sự làm người ta ăn không tiêu.