Chương 13: Chương 13

Cùng lúc đó, lão phu nhân đi lễ Phật ở Linh Tuyền tự cũng trở lại. Lê phủ mở rộng cửa giữa nghênh đón, làm tôn tử, Lê Diệu Nam tất nhiên phải đến.

Dưới ánh mặt trời chói chang, Lê Thái An đứng ở đầu hàng, đây là lần đầu tiên từ khi xuyên qua Lê Diệu Nam nhìn thấy vị phụ thân trên danh nghĩa này. Lê Thái An kỳ thật tướng mạo không tồi, cả người thoạt nhìn hào hoa phong nhã, gương mặt ngay thẳng nghiêm túc, mặc cho ai cũng không tin được đây là một kẻ ra vẻ đạo mạo.

Sau ông ta nửa bước là Mã Ngọc Liên, tiếp đó là Lê Thục Trân và Lê Thục Vân, Lê Diệu Tông còn đang đi học ở thư viện một tháng mới về một lần, thế nên Lê Diệu Nam chưa từng thấy hắn ta, tiếp sau đó nữa là một đoàn di nương, bóng dáng Lê Diệu Nam ngay cạnh bọn họ.

Không đợi bao lâu, xe giá của lão phu nhân đã xuất hiện trong tầm mắt. Phô trương thật lớn, tổng cộng ba xe ngựa. Xe đi đầu dừng lại, đầu tiên là hai nha hoàn tú lệ bước xuống, sát sau đó là một gia đinh từ phía sau chạy đến quỳ xuống nền cỏ trước xe ngựa, màn xe chậm rãi vén lên, lão phu nhân một tay đáp tay nha hoàn, giẫm lên lưng gia đinh, bước xuống.

“Nhi tử thỉnh an mẫu thân!”

“Tức phụ cung nghênh mẫu thân.”

“Thỉnh an tổ mẫu.”

“Thỉnh an lão phu nhân.” Giọng nói của Lê Diệu Nam xen lẫn trong đám di nương. Nhìn cảnh này không biết nên khóc hay nên cười, hắn mặc dù không biết nhà giàu chân chính như thế nào nhưng thực rõ ràng, Lê gia trước mặt vẽ hổ không được lại thành chó. Hắn nhớ rõ dùng người làm thang vốn lưu hành thời tiền triều, hiện giờ mở mang hơn nhiều, người nhà giàu rất ít dùng thang người, chính là muốn biểu hiện nhân ái.

“Ừ! Đều đứng lên đi, trời nắng nóng, đứng bên ngoài làm gì, ngươi có mệt không?” Lê lão phu nhân rất có tư thế, vung tay lên, quét mắt nhìn bọn họ một cái, tự mình nâng nhi tử dậy.

Mã Ngọc Liên vội nói: “Nghênh đón lão phu nhân vốn là chúng ta làm tròn bổn phận, sao có thể mệt.”

“Cũng chỉ mỗi ngươi biết nói.” Lão phu nhân hiển nhiên rất vừa lòng chất nữ này, để Mã Ngọc Liên đỡ bà vào phòng.

Lê Diệu Nam coi mình là người vô hình, không nhanh không chậm đi theo đuôi.

Đến Ngọc Minh đường, phòng ở từ hai ngày trước đã được thu dọn đến không nhiễm một hạt bụi. Lão phu nhân ngồi xe ngựa tới trưa, lúc này tất nhiên có chút mệt mỏi, đợi bà ngồi xuống xong, hai nha hoàn tiến lên một đấm vai - một bóp chân.

“Mẫu thân có cần nghỉ một lát không?” Vẻ mặt Lê Thái An thân thiết, vô cùng hiếu tử.

“Không cần, lát nữa hẵng nghỉ, mấy ngày ta không ở trong phủ, có người muốn phản trời.” Lão phu nhân đối với sự quan tâm của nhi tử cực kỳ vừa lòng, nói một hồi lại ám chỉ này nọ.

Lê Diệu Nam hiểu rõ, lão phu nhân là đang chỉ mình đây.

“Nói bậy, ai dám to gan như vậy.” Sắc mặt Lê Thái An trầm xuống, nghiêm mặt nói: “Nhi tử tuyệt sẽ không tha cho hắn.”

Lão phu nhân nhìn về phía Lê Diệu Nam: “Nghe nói mấy ngày nay, người bên cạnh ngươi đã thay đổi toàn bộ?”

Lê Diệu Nam mặt không đổi sắc, lúc này hắn đã nhìn thấy Lý ma ma đứng sau lão phu nhân, đắc ý vạn phần: “Hồi lão phu nhân, tôn nhi sắp thành thân, bọn nha hoàn cũng lớn tuổi, tôn nhi gả các nàng ra ngoài, việc này đã bẩm báo với phu nhân.”

Mã Ngọc Liên vội cười nói: “Đúng là có chuyện như vậy, Nam Nhi không hài lòng với nha đầu, ta làm mẫu thân cũng không thể cự tuyệt, dù sao cũng phải theo hắn.”

Lão phu nhân hừ một tiếng: “Có cái gì không hài lòng, nha hoàn phủ chúng ta chẳng lẽ kém người mua bên ngoài?”

“Nghịch tử!” Lê Thái An gầm lên: “Cả ngày có mỗi ngươi nhiều chuyện, còn không mau bồi tội với tổ mẫu.”

Lê Diệu Nam biết nghe lời phải: “Xin bồi lễ lão phu nhân, bởi vì trong phủ nhiều việc, bọn nha hoàn chậm trễ, tôn nhi không người hầu hạ. Mấy ngày trước đại phu lại đây nhìn nói tôn nhi dinh dưỡng không đủ, tôn nhi nghĩ chuyện như vậy mà truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến người chê cười, vì thế liền giấu giếm xuống, chỉ nghĩ đổi vài cái nha hoàn coi như xong, không nghĩ tới còn kinh động lão phu nhân, là tôn nhi không phải, thỉnh lão phu nhân trách phạt.”

Sắc mặt lão phu nhân thâm trầm, vốn tưởng rằng Lý ma ma nói ngoa, không nghĩ tới tiểu tử này quả nhiên trở nên miệng lưỡi bén nhọn.

Mã Ngọc Liên hận đến nghiến răng nghiến lợi, Lê Diệu Nam không phải đang nói thị bạc đãi hắn sao?

“Nghịch tử! Còn dám cãi.” Lê Thái An nổi giận đùng đùng, tiến lên muốn tát hắn hai cái.

Lê Diệu Nam lắc mình tránh thoát, ánh mắt tối sầm. Từ đời trước, ngoại trừ ông nội, chưa có ai dám động một sợi lông của hắn, người trước mắt là cái gì, áp chế lửa giận trong lòng, thản nhiên nói: “Phụ thân bớt giận, tức giận nhiều không tốt, các ngài nói cái gì thì là cái đó, nhi tử chịu, mấy ngày nữa là hôn kỳ, nhi tử chắc chắn sẽ che giấu giúp phụ thân.”

Lê Thái An tức giận đến run cả người, tay giơ cao nhưng rốt cuộc không đánh được xuống, nếu thật sự đánh, không nói đến hôn kỳ ngày kia, để người biết chẳng phải chứng thực Lê phủ bạc đãi hắn.

Lão phu nhân hiển nhiên cũng nghĩ như vậy: “Được rồi, An Nhi, bọn hạ nhân không dùng được thì liền đổi nhưng Xuân Hương thì lão thân làm chủ, nạp vào phòng Nam Nhi đi.”

“Lão phu nhân---” Giọng Lê Diệu Nam buồn khổ khóc lóc: “Van cầu ngài thương lấy tôn nhi.”

Mặt lão phu nhân tối sầm, lời này của hắn có ý gì, nạp cho hắn cái thông phòng sao thành không thương hắn.

Lê Diệu Nam cũng không đợi bà nói, đau lòng muốn chết mà khóc rống: “Tôn nhi mấy ngày nữa là thành thân, lão phu nhân nếu bất mãn, tôn nhi dù có liều mạng không cần thanh danh cũng phải từ hôn, ngài tội gì phải ở phía sau ban thưởng thông phòng cho tôn nhi, chẳng phải là đánh vào mặt tân nương gia sao, thế này bảo tôn nhi về sau làm người như thế nào?”

Lão phu nhân đen mặt không nói chuyện, bà có thể nói chính là bà muốn cho hắn về sau không thể làm người sao? Thấy khuôn mặt này của Lê Diệu Nam, bà lại nhớ đến tiện nhân kia, không nói khắc chết lão gia, còn hại đường làm quan của An Nhi, thân tôn tử của bà có Diệu Tổ, Diệu Tông là đủ rồi.

Mã Ngọc Liên căng thẳng, này không được, từ hôn rồi thì nhi tử biết làm thế nào, công đạo thế nào với Lâm gia? Lê phủ đã bắt đầu mở tiệc chiêu đãi tân khách, nếu thật thì sao có thể ngẩng mặt lên được nữa.

“Thôi, thôi.” Lão phu nhân không kiên nhẫn nói, phất phất tay, gọi hai nha đầu bên người tới: “Đây là Ngọc Châu và Hổ Phách bên người ta, về sau để bọn họ đi theo ngươi, nha hoàn nhà mình vẫn tốt hơn bên ngoài, cũng đừng nói tổ mẫu không thương ngươi.”

Lê Diệu Nam gục đầu xuống: “Tôn nhi sao có thể đoạt yêu thích của tổ mẫu, lại còn là nha hoàn tổ mẫu quen dùng, rời khỏi bọn họ chẳng phải sẽ khiến tổ mẫu khó chịu, tôn nhi trăm triệu lần không dám làm kẻ bất hiếu.”

“Trưởng bối ban thưởng không thể từ, cho ngươi thì ngươi nhận đi.” Lão phu nhân thản nhiên nói, giọng điệu không cho phép cự tuyệt.

“Đa tạ lão phu nhân.” Lê Diệu Nam thở dài hành lễ, lão phu nhân dùng chữ hiếu áp lên, hắn liền hiểu được mình không thể chối từ, lạnh lùng liếc nhìn Lý ma ma một cái, bảo sao gần đây lão phụ này không có động tác, thì ra là chờ ở đây.

Vẻ mặt Ngọc Châu và Hổ Phách không cam lòng, hung hăng lườm Lý ma ma, nếu không phải mụ lắm miệng trước mặt lão phu nhân, các nàng sao có thể bị ban thưởng đến bên người nhị thiếu gia, thế này bảo các nàng về sau sống thế nào, trong phủ trên dưới ai không biết, nhị thiếu gia là kẻ không có tiền đồ.

Lão phu nhân không để ý nha đầu nghĩ như thế nào, thấy Lê Diệu Nam đồng ý mới vừa lòng gật đầu: “Ngươi đi xuống đi, hai ngày tới đừng xuất môn, an tâm chuẩn bị nghênh đón tân phu lang.”

“Vâng.” Lê Diệu Nam khom người cáo lui.

Thấy hắn đi rồi, lão phu nhân mới trách cứ nhìn chất nữ nhà mình: “Ngươi nha, chính là rất mềm lòng, sao cái gì cũng theo hắn, không nhìn xem mình là ai.”

Mã Ngọc Liên khó xử cười cười, nghẹn ngào nói: “Đều nói làm kế mẫu không dễ, ta làm gì có biện pháp, người ta dùng tỷ tỷ áp ta…. lòng của ta….”

Lão phu nhân trách mắng: “Cái gì tỷ tỷ với không tỷ tỷ, lúc trước nếu không vì cái tiện nhân kia, ngươi đã sớm là chính thất của nhi tử ta, tội gì uỷ khuất làm thiếp, hại cháu ngoan của ta bị người coi thường. Tiện nhân kia chính là cái mệnh khắc phu, không nói khắc lão gia, còn khắc đến đường làm quan của nhi tử ta, hiện giờ còn muốn khắc cháu ngoan của ta, chết cũng đáng.”

“Mẫu thân đừng nóng giận, tỷ tỷ dù sao cũng đã đi, chúng ta không thể nói cái gì, tức phụ chỉ cần có mẫu thân thương là đủ rồi.”

“Cũng là ngươi lương thiện.” Lão phu nhân vỗ tay Mã Ngọc Liên, lửa giận trong lòng tiêu tan một ít, quay đầu liếc nhìn Lê Thái An: “Tức phụ của ngươi chịu không ít uỷ khuất, ngươi phải đối tốt với nàng, đừng có ở trong viện đùa bỡn với mấy đồ hồ ly tinh kia nữa. Nhi tử của ngươi cũng lớn rồi, ngươi làm lão tử cũng phải có bộ dáng một chút.”

Lê Thái An ngượng ngùng mỉm cười, che giấu xấu hổ trên mặt: “Ngọc Liên là biểu muội của ta, là chính thất phu nhân của ta, nhi tử làm sao có thể đối với nàng không tốt.”

Mã Ngọc Liên mị nhãn như tơ, giận dỗi liếc nhìn Lê Thái An, khuôn mặt ngượng ngùng nổi lên hai đoá đỏ ửng, thoạt nhìn có một phen phong tình.

Lê Thái An rung động, tựa như lúc này mới phát hiện ra phu nhân nhà mình tốt đẹp, thấy ánh mắt trêu tức của mẫu thân, lại thấy còn có hai nữ nhi bên cạnh, ho khan hai tiếng, ra vẻ đứng đắn nói: “Nhi tử còn có việc, các người chậm rãi tán gẫu, buổi tối nhi tử lại đến thỉnh an mẫu thân.”

“Đi đi.” Lão phu nhân cười nói, rất vui khi nhìn thấy nhi tử cùng chất nữ thân mật.

Lê Thục Trân và Lê Thục Vân cũng nhanh chóng tiến lên nói đùa cùng tổ mẫu, nhất thời, trong phòng tràn ngập chuyện vui tiếng cười.

* * * Lại nói Lê Diệu Nam bên này, trong lòng buồn bực không chịu được, nghênh đón cái lão phu nhân thôi mà đã đem vào Cảnh Lan viện thêm hai toà đại Phật, lúc này hắn cuối cùng cảm nhận được khó xử của nguyên chủ, có thể bình an lớn lên ở Lê phủ thật không dễ dàng, chung quanh mỗi người quả thực đều là sài lang hổ báo.

Chủ tử không một ai để bụng hắn, hạ nhân thế nào có thể tôn trọng hắn, khó trách nguyên chủ không thích giao tế, loại tâm lý tự ti này cũng không phải ngày một ngày hai mà dưỡng thành.

Lê Diệu Nam suy tư, về đến Cảnh Lan viện liền phân phó Tuyết Trản, về sau coi Ngọc Châu và Hổ Phách như Bồ Tát mà thờ, dù sao cũng là lão phu nhân ban cho. Thái độ đối với các cô, nặng không đến, nhẹ không được, nặng thì người ta sẽ nói hắn bất kính lão phu nhân, nhẹ thì thật xin lỗi bản thân hắn, cũng không thể tuỳ ý các cô ỷ vào lão phu nhân, làm mưa làm gió ở Cảnh Lan viện. Vì ngày sau sống tốt, Lê Diệu Nam thầm nghĩ, rõ ràng cứ thờ các cô luôn thì người ngoài cũng không bắt được lỗi nào.

Rốt cuộc cũng từ nhà cao cửa rộng đi ra, Tuyết Trản ngầm hiểu, làm việc so với dự tính của Lê Diệu Nam còn tốt hơn, chỉ nhẹ nhàng châm ngòi một chút, Hổ Phách và Ngọc Châu bị tước quyền lợi, hơn nữa có Lê Diệu Nam phối hợp, các nàng chỉ nghĩ Lý ma ma giở trò quỷ, đảo mắt liền đấu đến ngươi chết ta sống. Lý ma ma lần này có thể nói là lấy đá đập chân mình.

Lê Diệu Nam cũng thực hào phóng, có công liền thưởng, có sai liền phạt là nguyên tắc làm việc của hắn, lập tức thưởng cho Tuyết Trản mười lượng bạc.

Tuyết Trản vui sướng vạn phần, đối với Lê Diệu Nam càng thêm cung kính, làm việc cũng càng thêm tận tâm tận lực.