Chương 115: Chương 115

Thời điểm Lê Diệu Nam nhận được điều lệnh, Liêm Quận vương và Trấn Bắc hầu cũng đến. Mọi người đều là người quen, hàn huyên một chút, nha môn bãi yến cho bọn họ đón gió tẩy trần.

Lần thứ hai thấy Lê Diệu Nam, Liêm Quận vương có chút cảm thán, chỉ mấy năm không gặp, không nghĩ tới tiểu tử này thế mà trưởng thành như vậy, Lâm Trí Viễn cũng thành thân sinh tử, năm tháng quả thực không buông tha người.

“Cảm thán cái gì, thấy mình già rồi sao?” Liên Cảnh Huy cười ghẹo, bộ dáng thô cuồng chẳng hề nhã nhặn, nhưng cố tình cái kiểu này của hắn ta lại tâm đầu ý hợp với Liêm Quận vương. Lâm Trí Viễn cũng là thơm lây mới có thể đáp quan hệ với Liêm Quận vương phủ.

“Quả thật già rồi, năm trước tôn nhi tròn tuổi, đang muốn cùng nhà ngươi làm oa oa thân.” Liêm Quận vương nói, bên môi câu lên ý cười.

“Được nha, nhi tử nhà ta năm nay tám tuổi, tôn nữ còn chưa biết ở đâu, chỉ cần tôn tử của ngươi chờ được, oa oa thân liền oa oa thân, ai sợ ai!” Liên Cảnh Huy hào phóng nói, trong phòng không ít người bật cười.

Liêm Quận vương bị nghẹn, cảm thấy đấu võ mồm với một kẻ vô lại thật không sáng suốt, nữ nhi Liên gia ai cũng bưu hãn, thật cho là mình hiếm lạ chắc.

Có nhạc đệm này, yến hội càng thêm náo nhiệt. Trấn Bắc hầu tồn tại cảm cực thấp, người khác nói gì nghe đó, ông ta biết nếu không phải nhi tử làm Phò mã, Hoàng Thượng khẳng định sẽ không phân cho ông việc này. Thấy Lê Diệu Nam từng bước thăng chức thuận lợi đủ đường, ông ẩn ẩn có chút hối hận, ông nhớ rõ nhi tử với Lê Diệu Nam hình như là Tiến sĩ cùng khoa, chỉ tiếc nhi tử lại bởi vì thân phận Phò mã mà từ nay về sau cách biệt con đường làm quan.

Nếu… Trấn Bắc hầu cười khổ một tiếng, trên đời nào có nhiều nếu như vậy, nếu nhi tử không làm Phò mã, sao ông có thể tập tước.

“Hầu gia.” Lê Diệu Nam thấy ông ta nhìn mình, nhàn nhạt cười đáp lại.

Trấn Bắc hầu chua sót trong lòng, nhìn thanh niên tài tuấn trước mắt, nếu nhi tử có thể đi lên con đường làm quan, nhất định cũng sẽ xuất sắc như hắn đi.

Yến hội qua đi, Lê Diệu Nam nhận được công văn điều lệnh, lập tức đi nhậm chức.

Lúc này Vân Nam thay máu, có người vui mừng có kẻ ưu lo. Dương Huyện lệnh thăng liền hai cấp, rốt cuộc trở thành quan chính lục phẩm, vui đến không biết phương hướng.

Tâm tình Lê Diệu Nam cũng rất sung sướng, Thủ tuần đạo là một vị trí tốt, quan tứ phẩm hai mươi lăm tuổi từ xưa đến nay có thể đếm trên đầu ngón tay, hắn thực vừa lòng với thành tích của mình. Hắn tin tưởng chiến tranh qua đi, luận công ban thưởng, hắn sẽ thu hoạch càng thêm phong phú.

Chỉ có Triệu Tham tướng sắc mặt tối đen, người khác vui mừng với gã mà nói giống như mỉa mai, mỉa mai gã mất đi tín nhiệm của Hoàng Thượng, Tổng đốc hàng xuống Tham tướng, chênh lệch cực lớn. Để lập công chuộc tội, để vãn tồi tâm của Hoàng Thượng, Triệu Tham tướng lúc này phát ngoan, trên chiến trường liều mạng kiếm công huân.

Đối với cái này, Liên Cảnh Huy nhướn mày, càng phân bì thì giết giặc sẽ càng thêm dũng mãnh.

Địch quân binh bại như núi đổ, quân đội Đại Tấn quả thật lấy nhiều khi ít. Dưới cờ Liên Cảnh Huy mười vạn nhân mã, Triệu Tham tướng lại mang đến mười vạn nhân mã, giết đến độ quân địch liên tiếp bại lui. Chỉ một tháng, lãnh thổ Phượng Sơn đã được Đại Tấn thu hồi.

Tin chiến thắng truyền về kinh thành, Hoàng Thượng long tâm đại duyệt. Mà ở phía sau, tấu chương của Liêm Quận vương trình lên Ngự tiền, việc Lê Diệu Nam gom góp quân nhu chiếm được tán dương cực lớn, Lâm Dĩ Hiên cũng treo danh trước mặt Hoàng Thượng.

Lê Diệu Nam chặt chẽ nắm giữ Phượng Sơn trong tay, mượn quyền lợi chức vụ làm ít chuyện, rất nhanh điều Lê Hữu Tín đến Phượng Sơn nhậm chức Huyện lệnh. Cái gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Phượng Sơn hoang phế cần phục hồi, đúng là thời điểm tốt để kiếm chiến tích.

Đối với hành vi xếp nhân thủ vào của hắn, người ngoài mở một mắt nhắm một mắt, loại tình huống này trong quan trường thực thông thường, huống chi Lê Hữu Tín là tân khoa Tiến sĩ năm kia, đảm nhiệm chức Huyện lệnh Phượng Sơn cũng không quá mức.

Lê Kính Tường nhận được tin vui, cùng ngày liền mở từ đường bái tạ tổ tông, Lê thị rốt cuộc ra một nhân tài. Lê Diệu Nam tuổi còn trẻ đã là quan tứ phẩm, mà thăng quan còn không quên giúp đỡ tộc nhân, ông tin Lê thị sắp quật khởi.

Lê Kính Tường hưng phấn bãi yến ba ngày ba đêm, Lê Thái An thì phẫn hận trong lòng, Lê Diệu Nam rõ ràng là nhi tử của ông ta, sao chiếm được tiện nghi lại là người ngoài.

Tình huống Lê gia hiện tại thật không tốt, quan trường vốn hay thay đổi, từ sau chuyện của Mã Ngọc Liên, Lê Diệu Tổ ở quan trường đã bị xa lánh không ít, vài năm đi qua vẫn chỉ là quan thất phẩm, Lễ bộ Thượng thư triệt để buông tha hắn ta. Hiện giờ Lê gia càng ngày càng xuống dốc.

Sau khi triều đình phái lương thảo, Lâm Dĩ Hiên cũng ngày đêm kiêm trình chạy tới Phượng Sơn. Y nhớ phu quân, rất nhớ, rất nhớ, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, cho dù biết rõ phu quân chuẩn bị kỹ càng, nhưng y không nhịn được lo lắng.

Lê Diệu Nam không biết làm gì với tiểu phu lang nhà hắn, vội vàng cưỡi ngựa ra nghênh đón. Phượng Sơn hiện giờ lộn xộn, hắn sợ phu lang sẽ chịu khổ.

Lâm Dĩ Hiên lần này xe nhẹ giản lược, chỉ dẫn theo vài thị vệ liền xuất môn. Càng tới gần Phượng Sơn, tâm tình y càng sốt ruột.

Xa xa thấy xe ngựa của phu lang, Lê Diệu Nam giục ngựa tiến lên.

“Phu quân.” Lâm Dĩ Hiên xốc lên màn xe, thanh âm thanh thuý ngọt đến đáy lòng, hai mắt tràn ngập tưởng niệm gắt gao nhìn người phía trước. Mấy tháng không gặp, y phát hiện phu quân tựa hồ trầm ổn hơn rất nhiều, trên người phảng phất thêm một tầng túc sát.

Lê Diệu Nam cười vươn tay ra, thấy nụ cười của phu lang, hạ thân lại bắt đầu rục rịch, đột nhiên cảm thấy bên người có y làm bạn cũng rất tốt.

Lâm Dĩ Hiên xuống xe ngựa, tươi cười rạng rỡ chạy vội đến trước mặt phu quân.

Lê Diệu Nam giữ chặt tay y, nhẹ nhàng dùng lực đặt phu lang ở trước người mình rồi giục ngựa đi.

“Phu quân.” Lâm Dĩ Hiên cọ cọ trong lồng ngực hắn, cảm thụ hương vị phu quân, trong lòng chỉ thấy yên tĩnh lại.

Lê Diệu Nam gắt gao ôm thân thể trong ngực, khí tức ấm áp phun lên cần cổ phu lang, chỉ hận không thể lập tức ăn luôn.

Hai người trở về phủ đệ lâm thời, Lâm Dĩ Hiên liếc nhìn đánh giá mọi nơi, ánh mắt toát ra một tia đau tiếc. Lê Diệu Nam cười nói: “Chỗ đơn sơ, ngươi chịu khổ rồi. Đại ca hiện tại trong quân, dự tính mấy ngày nữa mới có thể trở về.”

“Ta hiểu.” Lâm Dĩ Hiên nhẹ giọng nói. Những ngày gần đây, quân đội Đại Tấn thế như chẻ tre, đúng là thời điểm tốt để kiếm quân công, y sao có thể chậm trễ đại ca.

Bên môi Lê Diệu Nam xuất hiện tươi cười xấu xa, trở về phòng, cửa vừa đóng, hôn môi như mưa trút xuống.

Lâm Dĩ Hiên tận tình đáp lại, hai tay vòng quanh phu quân. Chỉ chốc lát sau, trong phòng liền truyền ra từng trận rên rỉ làm người ta mặt đỏ tai hồng.

Lê Diệu Nam hung hăng ăn phu lang một trận, vô cùng may mắn mình là quan văn, mang theo gia quyến nhậm chức là thiên kinh địa nghĩa.

Cười nhìn khuôn mặt mỏi mệt của phu lang, Lê Diệu Nam cảm thấy mỹ mãn, sai người mang tới nước ấm, hai người ngâm mình trong chốc lát. Rửa mặt chải đầu xong, Lâm Dĩ Hiên tiếp tục ngủ, Lê Diệu Nam xuất môn làm công vụ.

Có phu lang xử lý trong nhà, chất lượng sinh hoạt của Lê Diệu Nam thẳng tắp bay lên, khiến đám người nhìn xem mà ao ước không thôi.

Lê Diệu Nam rất đắc ý, cũng không kiêng dè quan hệ giữa mình và phu lang, hắn muốn cho tất cả mọi người biết hắn cùng phu lang kiêm điệp tình thâm, tốt nhất có thể chói mù mắt mọi người.

Lại đánh thắng một trận, Lâm Trí Viễn trở về nghỉ mấy ngày, Liêm Quận vương vừa lúc phải về kinh. Chuyện thập tiễn liên nỗ, ông ta đã thượng chiết tử lên Hoàng Thượng, vô luận Triệu Tham tướng trung tâm cỡ nào, bản lĩnh hành quân đánh giặc cao bao nhiêu, Liêm Quận vương vẫn cho rằng một người phẩm hạnh không tốt, đứng ở vị trí cao chỉ tổ tai hoạ dân chúng.

Hoàng Thượng xem tấu chương, thở dài một tiếng. Thuật đế vương căn bản là cân bằng, vốn ông còn muốn mượn quân công lần này để thăng chức cho Triệu Tham tướng, hiện giờ chỉ có thể từ bỏ.

  • Một tháng sau, Lê Hữu Tín đến Phượng Sơn nhậm chức. Lê Diệu Nam gần như đã chuẩn bị sẵn hết, ở bên cạnh chỉ đạo hắn ta một thời gian, đợi đến khi Lê Hữu Tín thạo việc, Lê Diệu Nam dẫn phu lang trở về.

Phe Tuần phủ xuống đài, Lê Diệu Nam không chút nương tay, mượn cơ hội sao nhà vài phú thương, đoạt được tiền tài toàn bộ dùng cho dân gian.

Chiến sự Vân Nam từ từ ổn định, Khương tộc lại phái mười vạn binh mã đến trợ giúp. Đây là một tràng đánh lâu dài, nhưng Lê Diệu Nam tin tưởng vững chắc có Triệu Tham tướng cùng Liên Cảnh Huy lãnh binh tác chiến, khẳng định sẽ không có chuyện gì. Hai người kia tranh cường háo thắng không phải là ngày một ngày hai, chỗ tốt cũng quá rõ ràng, hai người đều tranh nhau lập quân công, xui xẻo chỉ có quân địch mà thôi.

Lê Diệu Nam dứt khoát chỉnh đốn Vân Nam, đám sâu mọt cần phải nhổ tận gốc.

Phan đại nhân chua sót trong lòng, nói không nên lời là đau khổ hay hối hận. Chiến sự Vân Nam xảy ra vừa lúc gã đi Sơn Tây, khi đó gã còn thấy may mắn không thôi, mình có thể tránh đi một hồi. Ai biết chỉ mấy tháng, cục diện đã xoay ngược lại, quan viên Vân Nam nên biếm bị biếm, nên điều bị điều, gã không chỉ vô vọng thăng chức, sau khi trở về còn run sợ không thôi, chỉ sợ không cẩn thận làm ra sai lầm liền mất mũ ô sa trên đầu. Lê Diệu Nam bốn phía hành động, ngoại trừ cực lực phối hợp, gã sao dám phản đối.

Hạ Tri phủ đợi thăng chức vài năm, rốt cuộc nhờ một điều lệnh của Hoàng Thượng mà được thực hiện nguyện vọng, một lần thăng hai cấp, nhậm chức Phủ doãn Vân Nam. Quả thực là trên trời rơi xuống bánh có nhân, ông vốn cho là mình có thể thăng một bậc đã là tốt lắm rồi.

Lê Diệu Nam hô to Hoàng Thượng tri kỷ, đối với việc Hạ đại nhân thăng chức tỏ vẻ vui sướng vạn phần. Bọn họ coi như bạn nối khố, có Hạ Phủ doãn giúp đỡ, chỉnh đốn Vân Nam sẽ dễ dàng hơn nhiều, ít nhất không có nhiều tiếng phản đối như vậy.

Hạ Phủ doãn cười tươi như Phật Di Lặc, kỳ thật ông còn có tâm làm lớn một hồi, chính là thấy tư thế của Lê đại nhân, ông quyết định vẫn là tạm lánh mũi nọn, đi theo phía sau người ta dính quang là được. Dù sao Lê đại nhân rất có khả năng, ông cần gì phải mệt chết mệt sống, Hạ Phủ doãn thật thông minh.

Lê Diệu Nam thích chính là phần khôn khéo này của ông ta.

Lê Húc và Lê Hi dưới yêu cầu của Lâm Dĩ Hiên cũng được tiếp về. Hai tiểu hài tử mấy tháng không thấy song thân, Lê Hi ôm đa thân oa oa khóc lớn, Lê Húc lại trở nên hiểu chuyện hơn nhiều, giống như nháy mắt trưởng thành.

Lê Diệu Nam vừa áy náy vừa vui mừng, ánh mắt nhìn về phía trưởng tử tràn ngập tán dương: “Húc Nhi trưởng thành.”

Lê Húc thẳng lưng, trong lòng thật cao hứng, phụ thân xác nhận chính là phần thưởng lớn nhất của nó.

Người một nhà rốt cuộc đoàn tụ, trong phủ nhiều thêm tiếng đùa giỡn cười nói rộn ràng. Đáng giá ăn mừng chính là Lâm Dĩ Hiên lại mang thai.

Lê Hi biết sắp được làm ca ca, đi theo bên người Lâm Dĩ Hiên chạy trước chạy sau, tò mò vô cùng. Lâm Dĩ Hiên bị nó làm cho đau đầu, rõ ràng ném cho trưởng tử giáo dục.

Lê Húc thì buồn rầu, làm một ca ca tốt không dễ dàng, không kìm được mà hồi tưởng lại, mình lúc trước có phải cũng đáng ghét như đệ đệ hay không?

Lê Diệu Nam không có khái niệm gì với tư tưởng nhiều tử nhiều phúc của cổ nhân, trong mắt hắn hai nhi tử đã đủ, hắn hy vọng phu lang có thể sinh một nữ nhi.

Lâm Dĩ Hiên rất nhanh đánh tan hy vọng của hắn, song nhi chỉ có thể sinh hạ nhi tử và song nhi, tỷ lệ sinh nữ nhi bằng không.

Lê Diệu Nam cũng không thất vọng, ngược lại cười nói: “Ta hy vọng sinh một song nhi giống ngươi.”

Lâm Dĩ Hiên lườm hắn, khuôn mặt tuấn tú nổi lên đỏ ửng, nhẹ nhàng vỗ về bụng bằng phẳng. Kỳ thật y càng hy vọng sinh nhi tử đâu, song nhi ở thế đạo này sinh hoạt gian nan, y luyến tiếc để hài tử chịu khổ.