Chương 64: Mê Án Cung Đình [5]

Edit: Kiri

Vụ án này hơi hỗn loạn, thoạt nhìn manh mối nhiều, có ích cũng nhiều nhưng thật sự có thể sử dụng được lại chẳng có bao nhiêu. Hai người Phi Yến và Bàng Thống cũng đã có một số đối tượng hoài nghi.

Mà việc cần làm bây giờ chính là kiểm chứng.

Hai người điều tra phòng Tiểu Văn Tử thì thấy có một đôi vòng tai của nữ tử và cả khăn tay nữ tử. Phi Yến nhìn chiếc khăn tay thêu hoa sen đỏ thì đoán là do Thải Hà thêu.

Sau khi Thải Ngọc kiểm tra thì xác nhận quả thật là do Thải Hà thêu.

“Nha đầu chết tiệt kia, sao lại có thể làm chuyện như thế chứ?” Tuy rằng chuyện Tiểu Văn Tử và Thải Hà đối thực không để lộ ra ngoài nhưng khi tìm thấy thi thể Tiểu Văn Tử có rất nhiều người chứng kiến nên đương nhiên là sẽ có tin đồn.

Khi Phi Yến cầm khăn đến hỏi thì Thải Ngọc lập tức đã hiểu.

Dưới hoa sen còn thêu một đôi uyên ương, nếu nói hai người không có việc gì thì Thải Ngọc sẽ không tin.

Sau khi xác nhận với Thải Ngọc xong trong lòng Phi Yến cũng đã nghĩ đến vài người.

Thải Hà không có người thân, nếu có người có thể tác động để phản bội Bàng phi thì có khi nào là Tiểu Văn Tử không? Hoặc có người phát hiện ra gian tình của hai người nên dùng Tiểu Văn Tử uy hiếp Thải Hà, Thải Hà có tình cảm với hắn ta nên tình nguyện dù phản bội chủ tử cũng muốn bảo vệ Tiểu Văn Tử?

Tuy mới là ngày đầu tiên nhưng cũng đã có chút thành quả, giờ đã là đêm khuya, đương nhiên Bàng Thống và Phi Yến không thể nghỉ trong cung Bàng phi, Hoàng thượng đã sắp xếp chỗ khác cho hai người.

Chắc do quá mệt mỏi nên hai người ngủ rất say.

Ngày thứ hai trời nắng khá đẹp, Phi Yến vừa mới rửa mặt xong đã thấy Bàng Thống đứng ở cửa, sắc mặt nghiêm trọng.

“Xảy ra chuyện rồi?” Phi Yến nhìn sắc mặt hắn liền biết chắc đã có chuyện xảy ra.

Bàng Thống thận trọng gật đầu: “Đêm qua, hai thị nữ của Tam Hoàng tử đã chết.”

Phi Yến cũng không giật mình.

“Chết như thế nào?”

Bàng Thống cười lạnh: “Độc chết. Quả nhiên nếu đã muốn chết, dù Hoàng thượng có phải bao nhiêu người trông coi bọn họ vẫn chết.”

“Trong cung có đồn đại gì không?”

Bàng Thống gật đầu: “Có. Hai người này vừa chết, trong cung liền có ít lời đồn nói chúng ta giết người diệt khẩu.” Đây là điều họ đã sớm nghĩ tới, cũng may Phi Yến thông minh nghĩ tới điểm này nhưng dù vậy vẫn không thể giữ được mạng hai người kia.

“Dẫn ngỗ tác và thái y qua đi, muội qua xem, huynh đi gặp Hoàng thượng, chuyện này chắc Hoàng thượng cũng đã biết.”

“Ừ được.” Bàng Thống cũng không thích Phi Yến gặp Hoàng thượng.

Hai người vừa mới thương lượng xong thì thấy Chu Công công chạy đến.

“Bàng công tử, Bàng tiểu thư……”

“Có việc gì sao?” Phi Yến nhìn ông ta thở hồng hộc hỏi.

Thì ra sáng nay Hoàng thượng đã nghe được những lời đồn đại trong cung, đương nhiên Người biết chuyện này, sau khi trách phạt một số người Hoàng thượng mới công bố, người hôm qua đi gặp hai cung nữ đều không phải là huynh muội Bàng gia, nếu còn có người tiếp tục gây chuyện thị phi sẽ trực tiếp trượng.

Không chỉ như thế còn phải tra kẻ đã tản ra tin đồn, không có người phá rối thì làm sao lan nhanh như thế được.

Mọi người nghe xong đều kinh ngạc, thật không ngờ đã sớm có người thiết kế.

Tuy rằng hung thủ thiết kế bẫy liên hoàn nhưng huynh muội Bàng gia cũng không phải kẻ ngốc, đã phát hiện được vấn đề trong đó.

Hoàng thượng cũng chất vấn Du phi, hai cung nữ kia chết đương nhiên làm người ta nghĩ đến phía đó có vấn đề, Tam Hoàng tử là bảo bối trong lòng Du phi, nếu đã thế đương nhiên phải sắp xếp thân tín ở bên cạnh, vậy mà hai người này lại có tâm tư bất chính, nói không chừng kẻ đẩy Tam Hoàng tử xuống hồ chính là hai người này.

Du phi khóc lóc nói bản thân vô tội, sao mình có thể hại con mình được chứ.

Bên Hoàng thượng huyên náo ầm ĩ, còn Phi Yến thì dẫn người cẩn thận kiểm tra hai thi thể cung nữ.

Nhìn thấy hai người này Phi Yến có chút không thoải mái, nàng vốn đã bảo Hoàng thượng phái người trông coi hai người này thật kỹ, nào ngờ vẫn không cứu được tính mạng họ.

Cảm giác bất lực này rất tồi tệ.

Rốt cuộc là thứ gì có thể khiến cho những người này lần lượt từ bỏ sinh mệnh mình.

Sau khi kiểm tra, hai người này cũng là độc chết, độc dược không giống Thải Hà. Loại độc An Bình này không phải ai cũng có thể tùy tiện có được.

Tại sao sau khi hai người này bị bắt không ai tra ra là có giấu độc? Là lơ là hay có ẩn tình gì đây?

Phi Yến không biết.

“Ca, muội nghĩ huynh xuất cung một lần đi.”

“Hả?”

“Có vài chuyện muội thấy nên điều tra cẩn thận một chút. Đầu tiên là thân phận và gia cảnh hai cung nữ này. Xem có gì đáng ngờ không. Mặt khác, điều tra cả những thị vệ soát người nữa, xem có vấn đề gì không.”

Bàng Thống gật đầu: “Được nhưng muội ở trong cung phải cẩn thận, không thể tin bất kỳ ai, dù là Chu Kính. Tuy rằng từng đi Giang Nam với nhau nhưng bây giờ về kinh thành thì có nhiều chuyện đã khác rồi.”

Phi Yến gật đầu, đương nhiên nàng hiểu, quan hệ trong cung là thiên biến vạn hóa, Chu Kính chưa chắc đã có thể tín nhiệm trăm phần trăm. Hiện giờ còn liên quan đến tỷ tỷ nàng, nàng càng phải bình tĩnh cẩn thận.

Thời gian có hạn, không thể đi nhầm đường.

Phi Yến ở trong cung tiếp tục điều tra còn Bàng Thống thì xin phép Thánh Thượng xuất cung.

Bàng Thống vội vàng về Bàng phủ, có một số chuyện phải dùng đến thế lực của Bàng gia để điều tra, hắn cũng biết thời gian bây giờ là vô cùng quan trọng.

Chưa vào cửa đã thấy Công Tôn Sách đứng ở cửa Bàng gia, sắc mặt tái nhợt không biết đã đứng đó bao lâu rồi.

“Có việc sao?” Bàng Thống suy nghĩ rồi dừng bước, nhíu mày nhìn Công Tôn Sách.

Công Tôn Sách thấy là Bàng Thống thì hơi chần chừ: “Ta muốn gặp Phi Yến, nàng ấy chưa về sao?”

Bàng Thống thấy hắn vội vàng như vậy vẫn không biểu hiện gì: “Phi Yến phải ở lại trong cung mấy ngày, muội muội ta giữ muội ấy lại.”

Sắc mặt Công Tôn Sách tối lại: “Vậy bao giờ…. bao giờ nàng ấy về?”

Bàng Thống cười có chút trào phúng: “Cái này thì không biết, Công Tôn Sách, có lẽ Phi Yến sẽ phải vào cung, ngươi có thể cho muội ấy cái gì, hay làm gì cho muội ấy? Nếu ngươi không làm được gì thì chuyện hôm nay ngươi đứng đây đợi sẽ trở thành phiền phức sau này cho nó.”

Bàng Thống vừa nói vừa đánh giá vẻ mặt Công Tôn Sách, thật ra hắn cố ý nói như vậy để xem Công Tôn Sách phản ứng thế nào.

Công Tôn Sách ngạc nhiên.

Nhưng một lúc sau, hắn có chút chua sót nhưng vẫn vô cùng kiên định nói: “Ta thích nàng ấy, chỉ cần nàng ấy nguyện ý, ta sẽ thú nàng. Ta không cần biết Hoàng thượng nghĩ như thế nào cũng sẽ không thẹn với nàng ấy.”

Thấy hắn như vậy, Bàng Thống có chút vừa lòng, gật gật đầu: “Vậy ngươi yên tâm chờ đi.”

Công Tôn Sách thấy hắn muốn vào phủ liền níu lấy tay áo hắn.

Bàng Thống nhìn hắn: “Nam tử hán đại trượng phu ngươi do dự cái gì. Ta đã nói rồi, cho ngươi chờ.”

Đây xem như một loại thừa nhận với Công Tôn Sách.

Đương nhiên Công Tôn Sách có thể hiểu nhưng hắn vẫn lo cho Phi Yến: “Lúc trước Chu Kính đến có nói là trong cung có việc. Phi Yến thật sự không có việc gì chứ? Tuy rằng không phải cái gì cũng làm được nhưng thật sự ta có thể giúp đỡ.”

Hắn luôn cảm thấy kỳ lạ nhưng lại không rõ ràng mọi chuyện.

“Không cần ngươi giúp đỡ, ngươi thành thật đợi đã là sự giúp đỡ tốt nhất rồi.”

Bàng Thống không nói nhưng Công Tôn Sách cũng hiểu được, nhất định đã xảy ra chuyện.

Tuy rằng Công Tôn Sách được Bàng Thống cam đoan, nhưng vẫn thất hồn lạc phách, ngẩn ngơ quay về quán trọ. Mấy người Bao Chửng đều biết Công Tôn Sách đến Bàng phủ chờ từ sáng sớm, chiều qua cũng chờ mà vẫn không thấy Phi Yến trở về.

Thật ra hắn rất lo cho Phi Yến.

Đặc biệt là trong tình hình nhạy cảm này, Phi Yến tiến cung, Hoàng thượng lại có ý với Phi Yến, bảo hắn không lo sao được.

Nghĩ một lát Công Tôn Sách mới nói hết cho Bao Chửng: “Hôm nay ta thấy Bàng Thống rất vội vàng, ta lo lắng trong cung đã xảy ra chuyện.”

Bao Chửng cũng nhíu mày: “Có chuyện gì chứ? Mà sao lại liên quan đến Phi Yến?”

Công Tôn Sách lắc đầu, Bàng Thống không chịu nói nhưng hắn lại nghĩ tới một người.

“Bao Chửng, ta muốn gặp Bát Hiền vương.”

Nếu trong cung thật sự có chuyện gì thì Bát Hiền vương không thể không biết.

Bao Chửng nhìn hắn, gật đầu thấu hiểu: “Ta qua cùng ngươi.”