Chương 24: Trường Nhạc Án Chương Kết (hạ)

Edit: Yukira

Beta: Kiri

“Ha ha ha….” Chưởng quỹ cười ngặt nghẽo.

Phi Yến chỉ chú ý đến ngọc bội, dù hơi hoài nghi về rượu, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.

Hiện tại xem ra là Bao Chửng đã nói đúng.

Đúng vậy, ta tế lễ, tế lễ nữ nhi đáng thương của ta.” Chưởng quỹ chán nản ngã vào ghế.

“Ngươi nói có điều đúng cũng có điều sai, nhưng chung quy thì vẫn không sai, trong năm bộ bài cốt đó, quả thật có một là nữ nhi của ta. Nữ nhi số khổ của ta, nhà ta và Vương gia đã hứa hôn cho hai đứa trẻ từ khi còn nhỏ, lúc đó Vương huynh ngẫu nhiên có được một khối kỳ ngọc, thế là chúng ta chia ngọc ra làm hai phần khắc thành cát tường và như ý. Hai đứa nhỏ mỗi đứa giữ một miếng. Ai mà ngờ, năm ấy trên đường Lan nhi đến Liên Thành thăm cô, trên đường về lại mất tích. Từ đó, hai nhà chúng ta như sụp đổ. Chúng ta chỉ mong, đến một ngày có thể tìm được nữ nhi. Hứa Tứ nhi này không thường ra ngoài, hiển nhiên là không biết những việc ta đã làm. Lan nhi luôn bị hắn nhốt trong nhà, nên ta cũng không tìm được tin tức gì có ích.”

Chu chưởng quỹ ho khan vài tiếng rồi tiếp tục: “Sau đó, con trai Vương gia tìm tới, cha mẹ hắn đã xảy ra chuyện nên không còn, nó vẫn nhớ đến Lan nhi, vẫn chưa lập gia đình, lại thấy ta khổ cực một mình, liền bán gia sản lấy tiền, chạy tới đây ở với ta. Ban đầu chúng ta định coi nhau như cha con, nhưng ngay sau đó chúng ta biết được Lan nhi ở đâu, mà khi đó, nó vừa mới bị hại chết. Có đôi khi, người thật sự không thể không tin mệnh.” Chu chưởng quỹ nghẹn ngào nói.

Xung quanh có vài người cũng đã rơi nước mắt theo.

“Sao ta có thể đứng yên nhìn Lan nhi bị người ta hại chết, sao có thể. Ngươi nói đúng, hai người chúng ta không đánh lại Hứa Tứ nhi được, hơn nữa chúng ta không biết hắn giấu thi thể Lan nhi đi đâu. Cho nên chúng ta chờ đợi hai năm, chờ đến cơ hội này. Ta vốn cũng không quan tâm đến chuyện sẽ bị bắt. Ta dùng nữ nhi hồng tự mình ủ khi Lan nhi còn bé để tế lễ Lan nhi. Hứa Tứ nhi hắn chết chưa hết tội. Ha ha, ha ha…”

“Các ngươi luôn nhớ quốc có quốc pháp, nhưng quốc pháp này của các ngươi đã bao giờ thực sự giúp chúng ta, giúp những dân chúng này, ta một người khá giả còn như vậy, biết bao người gia cảnh bần cùng chẳng phải là càng không có cửa giải oan? Vì sao chúng ta giết người, lại có nhiều người bao che như vậy, đó là vì, chúng ta thay trời hành đạo.” Tiểu nhị Vương Uân đau đớn nói.

“Đúng, nói rất đúng…” Nhất thời tất cả mọi người đều xúc động phẫn nộ đứng lên.

“Thế nhưng nếu như ai cũng dùng hình phạt riêng. Vậy còn cần luật pháp làm gì. Quả thật, các ngươi là thay trời hành đạo, nhưng kẻ đại gian đại ác như vậy, các ngươi báo quan tra rõ. Hắn cũng sẽ bị chém đầu. Cần gì phải vì một người như vậy mà hủy hoại cả cuộc đời mình?” Công Tôn Sách cũng đau lòng nói.

Bác gái kia cười nhạt: “Báo quan? Chúng ta không có bằng chứng, báo quan ai sẽ quản? Lúc Tiểu Cẩu Tử nhà ta mất tích ta cũng báo quan, nhưng có ai quan tâm ư, có người đi tìm ư? Không hề có, ta biết, là do hắn làm. Hắn hận Tiểu Cẩu Tử nhà ta chửi hắn, cũng chỉ vì chuyện nhỏ này mà thôi, Tiểu Cẩu Tử vẫn còn là một đứa trẻ a, sao hắn nỡ ra tay?”

Mọi người nghĩ tới bộ hài cốt nhỏ tuổi nhất kia, cũng đã đến mười năm, thật không ngờ, đó lại là người thân của bà ấy.

“Đúng vậy, là ta đã nói với Hứa Tứ nhi, nói khi đi chợ ta gặp một thương gia có tiền, rất thích ngọc bội. Kết quả là Hứa Tứ nhi nghe thấy hơi tiền liền nổi máu tham. Cho dù Chu chưởng quỹ không giết hắn, ta cũng muốn giết hắn, người như thế, người người đều muốn giết.”

Vương Uân mở miệng: “Chuyện này không phải chỉ một mình Chu bá bá làm, là hai chúng ta hợp mưu, muốn nói đến chủ mưu, ta mới là chủ mưu. Muốn bắt thì bắt ta. Báo thù, trừng trị ác đồ kia, để những người chết oan được thấy ánh mặt trời, cho dù chúng ta bị chém đầu cũng không sao cả. Chỉ tiếc đã làm phiền Hà đại nương, nhưng với thân phận của chúng ta không thể nào đến nhà hắn được, cho nên mới cần bác lên sân khấu, dẫn quan sai đến nhà Hứa Tư nhi điều tra. Chúng ta vốn không biết thi thể có ở nhà hắn thật không, chẳng qua chỉ là suy đoán thôi. Nhưng không ngờ, vị Bàng tiểu thư kia biết xem phong thủy, đã thực sự giúp những người này được nhìn thấy ánh mặt trời.”

Vương Uân đi tới trước mặt Bàng Phi Yến: “Cám ơn ngài, Bàng tiểu thư.”

Phi Yến biết, hắn không chỉ tạ ơn điều này, còn tạ ơn cả việc lần trước nàng đã nhắc nhở.

“Chu chưởng quỹ tự tay giết người, không thể lấp liếm. Ngươi và bà ấy là đồng lõa, cũng là việc rõ ràng. Nhưng các ngươi yên tâm, ta sẽ viết một phong thư cho ca ca ta. Ta nhất định sẽ không để người tốt chết oan. Quốc pháp tuy lớn, nhưng các ngươi cũng là hợp tình hợp lý, kẻ ác độc như thế bị mất mạng, cũng là chuyện tốt tạo phúc cho dân chúng.”

Vương Uân lắc đầu: “Đa tạ Bàng tiểu thư, thật sự chủ mưu là ta, hai người bọn họ chỉ là tòng phạm, giết người thì đền mạng, ta đáng chết. Nhưng xin Bàng tiểu thư hãy giúp họ, bọn họ lớn tuổi rồi…” Vương Uân lau viền mắt ửng đỏ, cũng không nói tiếp.

Đám người Thạch bộ khoái cũng lộ vẻ xúc động, hắn quỳ xuống đầu tiên: “Bao công tử, Bàng tiểu thư, ta Thạch Cảm Đương là một người thô lỗ, thế nhưng, người tốt hay xấu thì vẫn phân biệt được. Lúc trước ta cũng mong mình có thể phá đại án, mở rộng chính nghĩa. Thế nhưng lần này, tuy rằng án đã phá, nhưng ta thực sự cảm thấy, bứt rứt trong lòng! Hạng người tội ác chồng chất này chúng ta không thể lôi hắn ra chịu tội trái lại cần khổ chủ tự mình dùng hình phạt riêng. Đây là lỗi của chúng ta, không phải là của họ! Chỉ xin Bàng tiểu thư, Bàng tiểu thư có thể giúp đỡ một hai. Ta Thạch Cảm Đương xin cúi lại ngài.”

Thấy Thạch bộ khoái như vậy, mọi người xung quanh đều quỳ xuống cầu xin cho ba người.

Chu chưởng quỹ hơi hoảng hốt, lắc đầu: “Không cần, không cần xin cho ta, chuyện này không liên quan đến Vương Uân, là ta, đều là ta. Là ta xin nó nhường cơ hội này cho ta, để ta đích thân báo thù thay Lan nhi. Là ta, đều là ta. Lan nhi, Lan nhi, phụ thân sẽ đến gặp con ngay bây giờ, sẽ đi ngay bây giờ…”

Có lẽ là do quá nhiều người cầu xin, không có ai chú ý tới động tác của Chu chưởng quỹ, lúc mọi người quay đầu lại, cũng đã thấy một màn kinh tâm.

Chu chưởng quỹ tự cầm dao đâm vào ngực mình.

“Chu bá bá…”

“Lão Chu a…”

Bao đại nương nhanh chóng lao tới, nhưng không thể nào cầm máu được, bà khổ sở quay đầu lại, lắc đầu.

“Đúng vậy là ta, hung thủ là ta, bọn họ, bọn họ đều vô tội… Van xin ngài, van xin ngài, bọn họ vô tội, đừng truy….. đừng truy cứu……”

“Chu bá bá…” Vương Uân gào lên.

Phi Yến nhìn Chu chưởng quỹ đã tắt thở, vành mắt đỏ ửng.

Bất kể là cổ đại hay là hiện đại, những chuyện như thế này, luật pháp, luôn không làm gì được.

Ngoại trừ một tiếng thở dài, nàng bó tay không có cách nào.