Nguyễn Đông Thanh lắc đầu, nói:
“Chư vị, tại hạ còn có công vụ, cần phải lên núi cầu trù. Không biết có thể nhường đường hay không?”
“Cái gì? Tên phàm nhân này còn dám chủ động lên nói chuyện với ta?”
“Mẹ nó! Không nghe nhầm. Phàm nhân bây giờ đều ăn gan hổ tim gấu hay sao mà lá gan càng lúc càng to.”
Hành động của gã chẳng những không xoa dịu tình hình chút nào, trái lại càng khiến đổ thêm dầu vào lửa. Trong đám lính canh, có một tên bước ra, cười nhạt:
“Không bằng để tên phàm nhân này cho ta. Ta muốn nếm thử xem gan của hắn to như vậy thì có béo hay không.”
“Đi thôi. Đi thôi.”
“Nhớ tìm chỗ nào khuất tầm mắt. Chớ khiến bọn ta buồn nôn.”
...
Tên này cười ha hả, bỗng chốc thả tu vi ra, toàn thân bốc lên yêu khí ngút trời.
Trương Mặc Sênh trợn mắt, quát:
“Yêu quái? Khổ Phong! Các ngươi dám cấu kết với yêu quái ăn thịt người?”
Tên yêu quái cười lạnh, bẻ cỏ:
“Nói yêu quái khó nghe như vậy. Gọi là tiên gia. Huống hồ, nhân loại các người lập ra cái nơi này chẳng phải cũng lấy yêu thú làm thức ăn hay sao? Chỉ cho quan quân thổi lửa, lại cấm dân chúng đốt đèn à?”
Nguyễn Đông Thanh nhăn mày, nói:
“Hồng Đô. Đánh tên này hiện nguyên hình.”
“OK tiên sinh! Cứ chill đi.”
Hồng Đô gió chụm ngón cái và ngón trỏ thành một vòng, ba ngón tay duỗi thẳng ra, nói.
Đến OK cũng biết? Con bé này học lúc nào? Là ai dạy hư nó?
Sẽ không phải... hôm trước uống say...
Nguyễn Đông Thanh nuốt nước bọt một cái, ngoại trừ hôm qua bị cái hương vị của Nhu Nhu Xuân Tuyết lừa cho say bí tỉ ra, quả thực hắn không nghĩ ra còn một thời điểm nào Hồng Đô có thể học mấy câu tiếng lóng của địa cầu.
Hồng Đô bước tới một bước, lắc đầu:
“Ngươi muốn ăn thịt tiên sinh?”
“Thằng lùn...”
Rắc!
Tên yêu tộc còn đang chuẩn bị hống hách, ra vẻ một phen, thì đã bị Hồng Đô túm cổ, một đòn đấm thẳng vào bụng dưới không chút nề hà.
Chỉ nghe “rắc” một cái.
Một đòn Lý Thanh Vân, tên kia lập tức trở thành thái giám.
Không đợi tên kia kịp phản ứng, cô nàng lại leo lên người, một tay giữ cổ một tay đẩy ngay sống lưng. Chỉ nghe “rắc” một cái, cả người tên lính gập thành một hình “<”. Gã vừa nghển cô, nhưng chưa kịp tru lên đau đớn thì đã bị một tát đánh cho đầu lệch nghiêng sang một bên, răng phun năm mét, không còn í ới gì được nữa.
“Tiên sinh! Đúng như tiên sinh dạy, đánh thế này hiệu quả hơn hẳn!”
Hồng Đô vỗ hai tay vào nhau, cười, sau đó lon ton chạy về phía Nguyễn Đông Thanh.
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta:
“...”
Hình như, con “mèo máy ở nhà” này càng lúc lại càng... bạo lực.
Nguyễn Đông Thanh cúi xuống, ghé sát tai Hồng Đô, nhỏ giọng:
“Nghe này Hồng Đô, chuyện hôm qua ta dạy hãy quên hết đi. Con gái con đứa, không thể ra tay như vậy được. Nhất là cái chiêu vồ trứng kia... khục... chớ có học Thanh Vân!”
“Đúng thế! Tiên sinh dạy phải. Thân là con gái, tiểu nữ nhất định phải học theo Triệu Quốc Trinh vậy, ra tay không lưu thủ, cần phải lưu loát hơn nữa mới được. Hồng Đô thụ giáo!”
Này này!
Cái hướng suy nghĩ này giống như... có vấn đề.
Vẫn là ta dạy sai, hay bản thân con nhóc này nó đầu óc của nó thiếu ốc vít sẵn rồi?
oOo
Tên lính canh hiện nguyên hình là một quả cây bị cong nứt ngay giữa thân. Quả này đủ cả tay chân mặt mũi, dáng vẻ không khác gì đứa trẻ con. Nguyễn Đông Thanh nhìn chân thân của hắn, không khỏi liên tưởng đến Ngũ Trang Quan trong Tây Du Ký.
Nhân sâm quả thành tinh?
Đám lính canh còn lại sau khi phát hiện Hồng Đô là cường giả đã vào Vụ Hải, thì không còn dám phản kháng nữa, nhao nhao quỳ xuống xin hàng, mời năm người qua cửa.
Trương Mặc Sênh cũng chẳng buồn hỏi cung, tóm cổ một tên nhấc lên, sau đó chỉ thấy gã này ôm đầu kêu thảm, cuối cùng hai mắt trắng dã, nước dãi chảy dài, khớp tay khớp chân vặn xoắn như bánh bột, cả người bốc lên mùi hôi hám khai khắm không chịu nổi.
Nguyễn Đông Thanh nhìn không hiểu vì sao bỗng dưng tên lính canh lại bị dọa đến bất tỉnh, đại tiểu tiện mất khống chế như vậy. Gã bèn quay sang chỗ Hồng Đô, thỉnh giáo một phen.
“Tiên sinh, đây gọi là sưu hồn thuật.”
“Ra là sưu hồn thuật. Xem ra còn tàn độc hơn trong tưởng tượng.”
Nguyễn Đông Thanh nuốt nước bọt, thầm nghĩ sưu hồn thuật của Huyền Hoàng giới này xem chừng còn ác độc hơn trong tiểu thuyết. Dù sao, gã đọc tiểu thuyết mạng cũng không ít, cùng lắm chỉ là một lời “không chết cũng thành ngu ngốc” mà thôi.
Nào có giống như kẻ vừa bị Trương Mặc Sênh sưu hồn? Mắt trắng dã, miệng chảy dãi, đại tiểu tiện cũng không tự chủ được, chân tay thì xoắn tít lại như xoắn quẩy.
Nguyễn Đông Thanh không rõ rốt cuộc linh hồn của tên bị sưu hồn kia phải chịu cảm giác ra sao, nhưng chỉ xét về biểu hiện bên ngoài...
Sưu hồn thuật của Huyền Hoàng giới rõ ràng kích thích thị giác hơn.
Thảm không nỡ nhìn.
Tiểu Thực Thần hít sâu một hơi, cuối cùng chợt quay đầu, quỳ xuống trước Nguyễn Đông Thanh, nói:
“Tiên sinh! Cầu xin ngài quá bộ một chuyến lên chủ trang, giúp chúng ta một lần.”
“Cái này...”
Nguyễn Đông Thanh nhìn quanh một lượt, lại thở dài.
Không phải gã không muốn giúp, mà là không giúp được.
Tuy rất ác cảm với tên lính canh yêu quái ăn thịt người, cũng rất muốn giúp Trương Mặc Sênh, nhưng Nguyễn Đông Thanh biết tự lượng sức mình. Bốn người bọn họ thì hắn là phàm nhân, Trần Dũng Nguyên Phương tu vi thấp kém, duy chỉ có Hồng Đô là một chiến lực đáng nhắc đến.
Thế nhưng, Mỹ Vị sơn trang có thể siêu nhiên tại ngoại, trong trang tất có cường giả thực lực không thấp.
Hà huống, bọn họ dù sao cũng là người ngoài.
Cho dù Hồng Đô thực sự có năng lực nhúng tay vào chuyện tranh quyền đoạt vị của Mỹ Vị sơn trang, thì cũng là cái chiêu bỏ gốc trị ngọn, lấy rượu độc giải khát mà thôi. Danh bất chính, ngôn bất thuận...
Chợt...
Nguyễn Đông Thanh vỗ trán, hắng giọng:
“Trương huynh đệ hãy đứng lên. Chỉ cần giúp được, tại hạ nhất định không từ chối.”
oOo
Trương Mặc Sênh vừa dẫn đường, vừa kể lại những chuyện cậu ta biết được sau khi dùng sưu hồn thuật.
Mỹ Vị sơn trang có ngũ Phong nhất Cư, ứng với ngũ vị, lần lượt là Cam (ngọt), Khổ (đắng), Toan (chua), Lạt (cay), Hàm (mặn) và Thực Thần Cư – cũng là chủ trang – nằm ngay trong lòng núi năm xưa có Địa Hỏa Chi Sơ.
Mỗi phong lại có một vị phong chủ, về cơ bản thì tương đương với phó tông chủ ở các tông môn bình thường, có một số quyền tự quyết nhất định.
Theo lẽ thường mà nói, sau này trang chủ kế nhiệm của Mỹ Vị sơn trang sẽ do một trong năm vị Phong Chủ nắm quyền.
Vợ chồng trang chủ đời đầu không có con đã hóa đá, thành thử năm vị phong chủ dưới quyền mới phải họp bàn bầu lấy một người cầm đầu mới. Chuyện này xảy ra mãi, lâu dần thành lệ.
Cho đến đời này...
Trương Mặc Sênh nhận được “truyền thừa” của Trương Thất, thiên phú cao, nên được trang chủ đương nhiệm phá lệ nhận làm nghĩa tử, cũng đổi sang họ Trương, trở thành Tiểu Thực Thần đầu tiên của Mỹ Vị sơn trang.
Loại chuyện này, đương nhiên có một số phong chủ sẽ không thích.
Trong đó có Khổ Phong phong chủ phu nhân – Tiêu Hàm Huân.
Nguyễn Đông Thanh nghe đến đoạn này, mới hỏi:
“Vị Tiêu phu nhân này chẳng nhẽ quyền hành lớn lắm sao?”
Trương Mặc Sênh đáp:
“Y thị là biểu muội của Tiêu Đan Tử – Tiêu Thiên Hóa. Tiên sinh cũng biết quan hệ giữa Mỹ Vị sơn trang và Đan Dược hội vì hai lão tổ mà không quá hòa hoãn. Thế nên khi Tiêu Thiên Hóa xuất thế, trang chủ mới có ý định mượn lực của y đối phó Đan Dược hội. Tiêu Hàm Huân được gả vào sơn trang cũng là vì duyên cớ này.”
Nguyễn Đông Thanh gật gù:
“Xem ra là chim cắt chiếm tổ chim khách rồi.”
Trương Mặc Sênh lại kể tiếp chuyện sau đó. Tiêu Hàm Huân dựa vào biểu huynh là Tiêu Đan Tử, vung tay ném đan dược, chẳng mấy chốc đã thay chồng là Khổ Phong phong chủ Quách Vân Hưng gây dựng được danh tiếng không nhỏ, trong trang người theo rất đông. Nếu không có Trương Mặc Sênh nửa đường nhảy ra, có lẽ trang chủ đời tiếp theo không phải Quách Vân Hưng thì không còn ai khác.
Sau đó...
Tiêu Hàm Huân ngỏ ý gửi Trương Mặc Sênh đến Phần Thiên Cốc học khống hỏa, trong tối lại âm thầm phân hóa, tê liệt phe cánh của trang chủ. Một số bị mua chuộc, số khác bị điều đi xa xử lý chuyện phân bộ, khiến hiện giờ trang chủ đã trở thành thân cô thế cô.
Bấy giờ, trang chủ đơn độc trên núi, Tiêu Hàm Huân mới huy động các đại Phong Chủ, ép trang chủ thi Mỹ Vị đấu.
Trang chủ của Mỹ Vị sơn trang là do các phong bầu lên, đương nhiên cũng không có địa vị khó bề rung chuyển như các tông chủ tông môn bình thường. Tổ huấn của năm vị phong chủ đời đầu có nói, nếu như trang chủ u ám vô tri, thì chỉ cần ba trong năm vị phong chủ đồng thuận, là có thể sử dụng Mỹ Vị đấu. Người thắng lên làm trang chủ, kẻ thua trục xuất khỏi sơn trang, vĩnh viễn không thể quay về.
Khổ Phong làm con chim đầu đàn, nháy mắt Lạt Phong, Toan Phong nhao nhao hưởng ứng.
Năm ngọn núi, có ba, đã quá bán.
Trang chủ cũng không thể không tiếp nhận sự khiêu chiến của Khổ Phong phong chủ.
Trương Mặc Sênh thấy đôi mày vị Nguyễn tiên sinh này hơi nhíu lại sau khi nghe đến ba chữ “Mỹ Vị đấu”, mới vội vàng giải thích:
“Tiên sinh yên tâm. Mỹ Vị sơn trang ta tu trù đạo, cái gọi là Mỹ Vị đấu đương nhiên cũng là liên quan đến nấu nướng, tuyệt nhiên không có chuyện đánh đánh giết giết gì cả.”
Trong mắt Tiểu Thực Thần hiện tại...
Nguyễn Đông Thanh thoắt cái đã trở thành một cường giả tuyệt thế, vì chán ghét tranh tranh đoạt đoạt nên cố tình hóa thành phàm nhân, ngao du trời đất, lang bạt giang hồ.
Hơn nữa, còn không phải cường giả tầm thường.
Trương Mặc Sênh, thậm chí cả tàn hồn Trương Thất trong đầu cậu ta, đều cho rằng Nguyễn Đông Thanh ắt hẳn phải là bậc chí cường giả có thể tham ngộ nhân quả trường hà, nhìn đến tuế nguyệt hạ du, lúc này mới có thể đúng bệnh bốc thuốc.
Nhìn qua tưởng như là trùng hợp, thực chất hết thảy đều đã nằm trong sự sắp đặt của vị “tiên sinh” này.
Nào có biết, vị “cường giả tuyệt thế” kia trong lòng đang nước mắt lã chã, ngón giữa giơ thẳng lên trời:
“Ta... chẳng có nhẽ, ta thực sự bị sao quả tạ chiếu mạng? Bằng không, há lại có chuyện lần đầu tiên rời khỏi Quan Lâm đã gặp một mớ chuyện không đâu thế này?!”
Số chương còn lại hôm nay: 2 chương chính truyện, 2 chương ngoại truyện.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ!